976. Quá hợp với tình hình luôn á!
Phượng Khê bây giờ sung sướng tột độ!
Dính vào màn sương đen này còn tự do hơn lúc chui vào trong Kinh Thiên kiếm nhiều!
Cảm giác được bay lượn khắp nơi như thế, đúng là sướng không chịu nổi!
Đã vậy, màn sương này còn có thể tùy ý biến hóa hình dạng, đúng gu nàng quá chừng!
Không tin thì nhìn đi, để dọa Thẩm Chỉ Lan một phen, nàng liền hóa thân thành… ngôi sao chổi!
Quá hợp với tình hình luôn á!
Ngay khoảnh khắc đó, có một kẻ thầm mến Thẩm Chỉ Lan buột miệng:
“Ủa, cái màn sương đen kia sao trông giống ngôi sao chổi thế?”
Cả đám người còn lại gần như đồng loạt quay đầu nhìn về phía Thẩm Chỉ Lan.
Thẩm Chỉ Lan tức đến muốn nghẹt thở!
Các ngươi nhìn ta làm gì?!
Tất cả đều tại con tiện nhân Phượng Khê!
Là nó cứ nhắc ngôi sao chổi này nọ, giờ thì ai ai cũng gắn liền ta với cái thứ xúi quẩy đó!
Ngay lúc này, phía sau lại có thêm đám sương đen kéo tới, nàng chẳng còn thời gian mà suy nghĩ gì nữa, chỉ biết tăng tốc bỏ chạy.
Những người khác cũng y như thế.
Có điều, tốc độ của họ làm sao sánh bằng mấy người Quân Văn kia, nên dĩ nhiên không thoát khỏi đám sương đen truy đuổi.
Đặc biệt là cái đám sương đen hình ngôi sao chổi kia, cứ nhảy tưng tưng rồi vượt mặt họ, lượn lờ ngay trước mắt!
Lượn tới mức Thẩm Chỉ Lan nghiến răng ken két, không thể nhịn thêm nữa!
Nàng rút kiếm đ.â.m thẳng về phía “ngôi sao chổi” đen đó, đáng tiếc lại chẳng trúng.
Lúc này, những làn sương đen còn lại cũng đã đuổi kịp, tụ lại thành một khuôn mặt người không miệng.
Phượng Khê thấy vậy, nhanh chóng bay về nhập đội.
“Ngươi là ai?”
Phượng Khê hết chỗ nói: ngươi là thần thạch rơi xuống hả mà hỏi ta câu này?!
Lo chuyện đó làm gì chứ?!
Nhưng Thẩm Chỉ Lan lại tưởng nó hỏi mình, liền nhanh miệng đáp:
“Ta là Thẩm Chỉ Lan, đệ tử thân truyền của Trường Sinh Tông Thanh Long Phong!”
Khuôn mặt sương đen kia vốn định hỏi tiếp “Ngươi là ai”, nhưng mở miệng ra lại thành:
“Không, ngươi là ngôi sao chổi!”
Mặt sương đen nhăn nhúm lại một trận.
Mặt Thẩm Chỉ Lan thì cũng nhăn không kém.
Những người còn lại đứng hình toàn tập.
Ngay cả sương đen còn nhận Thẩm Chỉ Lan là ngôi sao chổi, vậy… chẳng lẽ thật sự là ngôi sao chổi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-976.html.]
Cũng phải thôi, không nói đâu xa, con Bát Vĩ Tuyết Hồ lúc theo nàng thì bệnh tật ốm yếu, nhưng vừa rơi vào tay Phượng Khê liền tiến hóa thành Cửu Vĩ Thiên Hồ!
Có khi là do Thẩm Chỉ Lan "nuôi hỏng" thiệt!
Không! Không! Không!
Sao có thể nghĩ xấu về sư muội Chỉ Lan được chứ?!
Nàng xinh đẹp tốt tính, còn dẫn chúng ta tìm được bao nhiêu thiên tài địa bảo, sao có thể là ngôi sao chổi được?
Ngay lúc này, mặt người màu đen nghiến răng:
“Giao thần thạch ra đây!”
Dĩ nhiên Thẩm Chỉ Lan kiên quyết chối bay, nói chẳng biết cái gì gọi là thần thạch, càng không đưa.
Mặt người kia hóa thành vô số thanh trường kiếm, vây quanh đám người Thẩm Chỉ Lan mà tấn công.
Những thanh kiếm khác thì công kích có trật tự, chỉ có một thanh đặc biệt lén lút tấn công Thẩm Chỉ Lan, mà toàn nhằm vào mấy chỗ yếu hại của nàng!
Thẩm Chỉ Lan rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Đinh Văn Xương liền hô lớn:
“Chỉ Lan sư muội! Ngươi mau giao vật kia ra đi! Giữ mạng quan trọng hơn!”
Những người khác cũng đồng loạt hưởng ứng.
Họ đã tìm được kha khá bảo vật, thiếu gì đâu, có mỗi cái gọi là thần thạch thì có đáng gì!
Dù đồ tốt cỡ nào, cũng không bằng cái mạng đâu!
Thẩm Chỉ Lan cắn môi, không nói lời nào.
Phượng Khê nghĩ bụng: Đến lúc này rồi mà Thẩm Chỉ Lan còn sống ch/ết không chịu giao, xem ra thần thạch này thực sự quý lắm đây.
Đinh Văn Xương thấy nàng vẫn im lặng, tiếp tục thúc giục:
“Sư muội, bảo vật có quý đến đâu cũng phải còn mạng mới dùng được! Đừng do dự nữa, mau giao ra đi!”
Cuối cùng, Thẩm Chỉ Lan cắn răng nói:
“Đinh sư huynh, không phải ta không muốn giao… mà là thần thạch đã vỡ vụn thành bột rồi!”
Nghe đến đây, đám trường kiếm lại hóa thành khuôn mặt người màu đen, còn Phượng Khê cũng bay bay lượn lượn quay về nhập đội.
“Mang ra đây!”
Thẩm Chỉ Lan lấy ra một hộp ngọc, mở ra.
Bên trong toàn là bột màu đen li ti, chính là thứ mà Phượng Khê từng phát hiện ở trên đầu Hoài Hà.
Mặt người màu đen hóa thành làn sương, cuốn lấy hộp ngọc bay đi.
Đám người Thẩm Chỉ Lan cũng tranh thủ quay đầu bỏ chạy.
Chỉ còn sót lại một làn sương đen lẻ loi đứng trơ trọi tại chỗ.
Phượng Khê cảm thấy khuôn mặt sương đen này đúng là… không biết cố gắng!
Thần thạch đã nát thành bột rồi, ngươi ít nhất cũng nên xử đám người Thẩm Chỉ Lan một trận cho hả giận chứ!
Ngươi còn bay đi làm gì?
Mấu chốt là… ngươi bay đi rồi, ta biết đi đường nào đây hả trời?!