Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 970
Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:39:47
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
970. Thì Ra Nó Cũng Không Phải Phế Vật
Cửu Vĩ Thiên Hồ điên cuồng gật đầu: "Đúng vậy! Bên ngoài toàn là đồ rách nát, dùng để mê hoặc người, bên trong mới là phố dược thật sự, ta bây giờ sẽ dẫn người vào!"
Phượng Khê: (???) Quả nhiên người tốt sẽ có báo đáp tốt!
Khương Yển nghiến răng hỏi: "Tiểu hồ ly, sao ngươi biết những điều này?"
Cửu Vĩ Thiên Hồ giải thích: "Nơi đây là phố dược của Hồ tộc, ban đầu ta chỉ có tư cách vào bên ngoài, giờ ta có thể vào bên trong." Nói đến đây, nó biết ơn nhìn về phía Phượng Khê. Ban đầu nó không có cách nào thăng cấp được, dù sao nó cũng chỉ là Bát Vĩ Tuyết Hồ.
Có lẽ là "không phá thì không xây được", sau khi tu vi rơi xuống Luyện Khí kỳ lại dùng một lượng lớn thú hạch, lúc này mới kích hoạt được huyết mạch viễn cổ, thăng cấp thành Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Nếu không có chủ nhân, nó đã sớm một lần nữa rơi vào ma trảo của Thẩm Chỉ Lan, đừng nói gì đến thăng cấp. Cho nên, nó nhất định sẽ báo đáp chủ nhân thật tốt, dù có phải đánh đổi cả tính mạng cũng không tiếc.
Cửu Vĩ Thiên Hồ dẫn Phượng Khê và nhóm của nàng đi thêm một quãng nữa. Khi thấy đã không còn đường đi, nó bắt đầu kết ấn. Lần này không dùng m/áu đầu tim mà là cắn nát móng vuốt. Phượng Khê thầm nghĩ, xem ra bất cứ nơi nào cũng có sự phân chia đẳng cấp, Hồ tộc cũng không ngoại lệ. Chưa nói gì khác, chỉ riêng yêu cầu về m/áu cũng đã khác nhau rồi.
Sau khi Cửu Vĩ Thiên Hồ nhỏ m/áu lên khoảng không, trước mắt đám người Phượng Khê chợt mở rộng. Tiểu Hôi thậm chí kêu lên tiếng vịt: "Quạc quạc quạc!" Ngon quá trời! Ban đầu cứ tưởng bị Điểu Vương chọn theo Phượng Khê là xui xẻo vô cùng tận, giờ xem ra là mồ mả tổ tiên bốc khói! Chuyến này trở về, tu vi của mấy đứa nó chắc chắn sẽ tăng lên một mảng lớn!
Mắt Heo Vàng cũng trợn tròn! Ban đầu nó còn tự oán tự ti, Cửu Vĩ Thiên Hồ bày ra trước mắt mà chỉ có thể nhìn chứ không ăn được. Không ngờ còn có bất ngờ ngoài ý muốn! Nó đã bắt đầu tính toán làm sao để lén lút tích trữ lương thực.
Nếu ngày nào cũng "nuốt chửng" như vậy, thân thể nó không chừng rất nhanh sẽ mọc ra! Đến lúc đó Thao Thiết nó lại tái xuất giang hồ, không ai có thể thoát được cái miệng của nó! Ngay cả Thẩm Chỉ Lan, nó nhắm mắt lại cũng có thể nuốt chửng nàng ta!
editor: bemeobosua
Ba người Lạc Trần lúc này chỉ cảm thấy như đang nằm mơ, vì mọi thứ đều quá không chân thật. Hoài Hà hơi đỡ hơn chút, còn Lạc Trần và Khương Yển thì thật sự như tượng gỗ.
Lúc này, Phượng Khê nói với Cửu Vĩ Thiên Hồ: "Tiểu Tuyết Hồ, những thứ này đều là của Hồ tộc ngươi sở hữu, ngươi xác định đều tặng tất cả cho chúng ta sao?"
Cửu Vĩ Thiên Hồ nức nở nói: "Chín phần chín đều tặng cho người, phần còn lại tặng cho mấy người bọn họ."
Quân Văn và mấy người kia: "..." Được thôi, tuy họ chỉ là "ké chân", nhưng cũng đủ phong phú rồi. Hơn nữa, dù không có phần của họ, họ cũng chẳng có ý kiến gì.
Phượng Khê thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ thật lòng muốn tặng cho nàng, cũng liền không khách khí. Dù sao của nàng cũng là của nó, coi như là giúp nó bảo quản.
Hơn nữa, họ chỉ hái những trái cây và dược liệu đã chín, phố dược vẫn còn nguyên. Vì thế, Phượng Khê vung bàn tay nhỏ, mọi người bắt đầu bận rộn.
Mấy đứa Tiểu Hôi đang định ăn uống thỏa thích thì Cửu Vĩ Thiên Hồ ngăn lại, khóc thút thít nói: "Các ngươi chỉ là linh sủng tạm thời của chủ nhân, cho nên các ngươi cứ đứng đây mà nhìn nhé!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-970.html.]
Mấy đứa Tiểu Hôi: "..." Cái con hồ ly tinh mít ướt này! Lúc chúng ta giúp ngươi ngăn cản Thẩm Chỉ Lan sao ngươi không nói như vậy?!
Chúng nó đang bực bội thì Cửu Vĩ Thiên Hồ lại khóc thút thít nói: "Nếu các ngươi mãi mãi đi theo chủ nhân thì sẽ là huynh đệ tỷ muội của ta, các ngươi có thể ăn thỏa thích! Các ngươi tự mình quyết định đi!"
Mấy đứa Tiểu Hôi rơi vào mâu thuẫn. Ai mà muốn mất tự do chứ?! Ai mà muốn xa rời quê hương chứ?! Hơn nữa, nếu đi theo Phượng Khê thì tắm nước đá sẽ là chuyện bình thường!
Chúng nó không chừng sau này sẽ không còn là đại bàng cánh vàng nữa mà là chim cánh cụt cánh vàng! Nhưng những thiên tài địa bảo trước mắt thật sự quá hấp dẫn người! Tạo nghiệt mà! Tại sao lại bắt chúng nó phải đối mặt với lựa chọn tàn khốc như vậy?!
Lúc này, trong thức hải của chúng nó vang lên tiếng của Tiểu Hắc Cầu: "Nếu các ngươi ở lại tộc quần, cả đời cũng chỉ có thể là một vật trang trí. Nếu đi theo chủ nhân của chúng ta, các ngươi sẽ được cảm nhận thế giới bên ngoài đa sắc màu, các ngươi còn có cơ hội tu thành đại đạo!
Đừng cho là ta lừa các ngươi, các ngươi không nhìn xem bên cạnh chủ nhân đều là loại linh sủng nào sao, Đào Ngột, Thao Thiết, Phượng Hoàng, Cửu Vĩ Thiên Hồ, các ngươi có thể gia nhập trong đó là vinh hạnh của các ngươi! Nếu các ngươi bỏ lỡ cơ hội này, các ngươi tuyệt đối sẽ hối hận cả đời!"
Mấy đứa Tiểu Hôi bị Tiểu Hắc Cầu nói cho sửng sốt, thậm chí cảm thấy nếu không đồng ý quả thực là thiếu não! Lập tức nhiệt huyết dâng trào: "Ở lại thì ở lại! Dù sao chúng ta đều là chim độc thân, đi đâu cũng là đi! Nhưng đến lúc đó nếu Điểu Vương không cho chúng ta đi thì chúng ta cũng chịu thôi."
Tiểu Hắc Cầu lập tức nói: "Cái này các ngươi cứ yên tâm, chủ nhân có rất nhiều cách để Điểu Vương đồng ý."
Mấy đứa Tiểu Hôi lập tức hướng Phượng Khê biểu đạt lòng trung thành, từ "công nhân thời vụ" biến thành "công nhân chính thức". Phượng Khê tự nhiên rất vui mừng, linh sủng ấy mà, nuôi một con cũng là nuôi, mười con cũng là nuôi, càng nhiều càng tốt!
Dù sao đến lúc đó cho chút Tích Cốc Đan là được. Còn về việc ăn thịt, thì xem bản lĩnh của chúng nó thôi. Mấy đứa Tiểu Hôi đâu có biết những điều này, còn tưởng rằng từ nay về sau sẽ được hưởng những ngày tháng tốt đẹp, ngày nào cũng được ăn thịt!
Phượng Khê đặc biệt khen ngợi Cửu Vĩ Thiên Hồ một phen, Cửu Vĩ Thiên Hồ vui vẻ đến chín cái đuôi vẫy vẫy. Thì ra nó cũng không phải phế vật, nó cũng có thể cống hiến cho chủ nhân! Nghĩ đến đây, nó vui vẻ đến bật khóc.
Phượng Khê: "..." Ngươi này buồn cũng khóc, vui cũng khóc, nước mắt ngươi nhiều thật đấy! Tuy nhiên, nàng cũng chẳng nói gì, dù sao Cửu Vĩ Thiên Hồ hiện tại quá yếu ớt, chỉ có thể lấy lời khen ngợi động viên là chính.
Mọi người đang bận rộn vui vẻ tột độ thì giữa khoảng không bỗng xuất hiện một trận gió xoáy. Khi gió ngừng, thân ảnh Phượng Khê và đám người đã biến mất.
Lúc này, họ đang há hốc mồm kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt.
Trước mặt họ là một bộ hài cốt khổng lồ, từ chín cái xương đuôi có thể đoán được, đây là hài cốt của một con Cửu Vĩ Thiên Hồ. Dù chỉ là hài cốt, nhưng uy áp phát ra cũng khiến mọi người đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, thậm chí có chút khó thở.
Phượng Khê lại không có cảm giác gì, tò mò đánh giá bộ hài cốt đó. Trong thần thức vang lên tiếng Heo Vàng chảy nước dãi: "Chủ nhân, người có thể thả ta ra ngoài không, cho ta gặm hai miếng xương Cửu Vĩ Thiên Hồ đỡ thèm được không?"
Phượng Khê: "Cút!"
Heo Vàng: "Lăn đi gặm cũng được mà! Bò đi cũng được!"
Phượng Khê: "..."