Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 966
Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:39:38
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
966. Nhìn kìa! Gà tro kìa!
Thẩm Chỉ Lan tức đến đỏ cả mắt!
Nàng lập tức triệu hồi Phi Hồng Kiếm, muốn đấu một trận sinh tử với Phượng Khê.
Ngay lúc này, Vệ Hóa Dục mở lời: “Thẩm sư muội, chuyến này chúng ta vào đây là để tìm cơ duyên. Hiện giờ khắp nơi đều là thiên tài địa bảo, hà tất phải lãng phí thời gian tranh đấu nội bộ?
Chi bằng gom dược thảo trước đã, còn chuyện Bát Vĩ Tuyết Hồ thuộc về ai, ra ngoài để tông môn định đoạt cũng chưa muộn.”
Mấy người khác cũng vội phụ họa theo.
Dù sao họ chẳng quan tâm con hồ ly kia là của ai, chỉ muốn mau mau hái thiên tài địa bảo cho xong.
Thẩm Chỉ Lan tức đến nghiến răng, nhưng ngẫm lại: Bát Vĩ Tuyết Hồ hiện tại hơi thở mong manh, thần thức suy yếu, căn bản không chịu nổi ấn ký khế ước, nên Phượng Khê nhất thời cũng không thể ký kết.
Hừ! Ngươi thích ôm thì cứ ôm, tiện thể cho ngươi thêm ràng buộc!
Đợi đến khi ra được khỏi Hạo Thiên Kính, ta lại tìm cách đoạt nó về!
Nghĩ vậy, nàng lạnh lùng nói: “Phượng Khê, nghe cho rõ, ta chỉ vì đại cục, không phải vì sợ ngươi! Đợi ra khỏi Hạo Thiên Kính, ta sẽ tính sổ với ngươi sau!”
Phượng Khê bĩu môi: “Câu này nói để dỗ mình thì còn nghe được, ai có mắt đều nhìn ra là ngươi sợ ta. Tà không thắng chính, ngươi chột dạ rồi!”
Thẩm Chỉ Lan cuối cùng cũng không nhịn được nữa, giơ cao Phi Hồng Kiếm.
Ngay lúc Phượng Khê tưởng rằng nàng ta định ra tay, Thẩm Chỉ Lan lại bất ngờ hạ kiếm xuống.
“Phượng Khê, ta không muốn đấu khẩu với ngươi. Tu hành không phải chuyện có thể phân thắng bại trong chốc lát, mà là xem ai đi được xa hơn. Ta tin chắc mình sẽ đi xa hơn ngươi.”
Phượng Khê thực sự có chút kinh ngạc. Thẩm Chỉ Lan đầu đất này mà cũng nói ra được những lời như thế?
Đột nhiên thông suốt rồi à?
Ngay lúc đó, con Bát Vĩ Tuyết Hồ phát ra một tiếng rên rỉ đầy đau đớn.
Phượng Khê lập tức cúi xuống xem tình trạng của nó, còn Thẩm Chỉ Lan thì nhân lúc ấy dẫn theo Hóa Dục và những người khác rời đi.
editor: bemeobosua
Càng đi vào sâu, thiên tài địa bảo càng quý hiếm, nên bọn họ cũng không thèm nhặt những thứ ở khu vực rìa ngoài.
Phượng Khê không để tâm. Dù nàng ham của thật đấy, nhưng trong lòng nàng vẫn có nhiều thứ quan trọng hơn tiền bạc.
Nếu Bát Vĩ Tuyết Hồ lấy tính mạng ra để phó thác, nàng tuyệt đối sẽ không phụ lòng tin đó.
Lúc này, Tiểu Hôi lên tiếng: “Con hồ ly này chắc là dùng cấm thuật, tổn hao quá nhiều sinh cơ, nhìn dáng vẻ thì sắp ch/ết rồi!”
Phượng Khê giờ không rảnh đâu mà chọc nó vì còn biết cả từ “ch/ết” này nọ, nàng chỉ chuyên tâm nghĩ cách cứu con hồ ly.
Nàng đã cho nó uống đan dược tốt nhất, không chỉ chữa thần thức mà còn trị thương thể xác, nhưng hiệu quả gần như bằng không.
Chẳng lẽ thật sự không cứu được?
Phượng Khê cắn răng, lấy ra một viên thú hạch màu trắng.
Không phải nàng tiếc những viên thú hạch màu khác, mà là sợ sức mạnh bên trong quá lớn, hồ ly chịu không nổi.
Giờ nàng chỉ biết lấy ngựa ch/ết làm ngựa sống, liều một phen.
Chỉ chốc lát sau, mắt nàng sáng rực lên!
Hơi thở của Bát Vĩ Tuyết Hồ đã ổn định hơn trước, chứng tỏ thú hạch màu trắng có hiệu quả!
Phượng Khê liền lấy thêm một viên nữa đút cho nó…
Trong lúc nàng bận rộn, Quân Văn và những người còn lại đứng thủ ở một bên, không ai chạy đi tranh đoạt thiên tài địa bảo.
Cả đám Tiểu Hôi cũng thành thật đứng yên.
Chỉ là… chúng chảy nước miếng thành dòng!
Thấy tình trạng hồ ly có chuyển biến tốt, Phượng Khê liền quay sang nói với Quân Văn và những người khác: “Muội ở lại đây là được, các huynh đi lấy thiên tài địa bảo đi!”
Bọn Tiểu Hôi như được đại xá, lập tức hò reo lao về phía cây quả màu tím kia, chính là loại quả mà Bát Vĩ Tuyết Hồ từng ăn.
Chúng thèm loại quả này đã mấy nghìn năm!
Giờ cuối cùng cũng được ăn!
Dù có ch/ết cũng mãn nguyện!
Tiểu Hôi còn khá nghĩa khí, nhắc Phượng Khê thả luôn năm con chim lớn màu xám đang tắm nắng trên băng sơn ra ngoài.
Chỉ có điều, do thời gian “ngâm” chưa đủ, nên cả đám bây giờ nhìn cứ như năm con gà con màu xám tro!
Khương Yển nghiến răng chửi Lạc Trần: “Nhìn kìa! Gà tro kìa!”
Phượng Khê: “……”
Đám Tiểu Chim Béo cũng muốn ra ăn no một bữa, Phượng Khê liền thả hết ra ngoài.
Tất nhiên, Đào Ngột thì không, cái thể loại này không được gặp ánh sáng, chỉ có thể chờ đến lượt.
Đào Ngột cảm thấy mình thật sự quá thảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-966.html.]
Dù gì cũng là một trong tứ đại hung thú, thế mà cả ngày bị nhốt trong túi linh thú.
Ban đầu còn có một tiểu đệ tên Ma Tiêu, nhưng từ lúc bị Phượng Khê ký khế ước thì thằng đó vừa trở mặt, vừa như người mất hồn, suốt từ khi được thả ra khỏi ngục tối đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Vì nó bị nhốt trong túi ma thú, nên dù là Phượng Khê hay đám linh sủng khác cũng ít ai nhớ đến, cứ để mặc nó cuộn tròn ngủ trong góc túi.
Chỉ có Ngư Lạc Cuồng Bạo là thỉnh thoảng lấy nó ra thử điện, khiến tóc Ma Tiêu từ đỏ chuyển sang xoăn như tổ quạ.
Đào Ngột vừa tự than thân trách phận, vừa "nhìn" về phía Phượng Khê. Chủ nhân này tuy thiếu đạo đức thật, nhưng tâm địa lại lương thiện.
Nếu đổi lại là người khác, đã mặc kệ sống ch/ết của con Bát Vĩ Tuyết Hồ kia từ lâu, vì dù gì nó cũng không phải linh thú khế ước của Phượng Khê.
Có lẽ cũng chính vì vậy, nên dù ban đầu rất nhiều linh sủng đều không tình nguyện, nhưng sau cùng lại trung thành với nàng hết mực.
Nó cũng thế.
Phượng Khê tất nhiên không biết Đào Ngột đang nghĩ gì, nàng một lòng dồn sức cứu trị con hồ ly.
Thấy hồ ly hấp thu thú hạch màu trắng rất ổn, nàng chuyển sang dùng thú hạch màu đỏ.
Đợi nó thích nghi, lại đưa sang thú hạch màu tím.
Hơi thở của hồ ly ngày càng ổn định, cuối cùng nó cũng mở mắt.
Hiện ra trước mắt nó là một gương mặt nhỏ nhắn đầy vui mừng!
“Tiểu Tuyết Hồ, ngươi tỉnh rồi à? Cảm thấy khá hơn chút nào chưa? Thần thức còn khó chịu không?”
Bát Vĩ Tuyết Hồ ngơ ngác, cảm giác như mọi chuyện đều không thật.
Chẳng lẽ… nó đã ch/ết rồi?
Hay là đang nằm mơ?
Nếu tỉnh dậy, liệu có lại rơi vào tay nữ nhân độc ác Thẩm Chỉ Lan kia?
Nghĩ tới đó, cả người nó run rẩy không kiềm được.
Phượng Khê dịu dàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, mọi chuyện qua rồi. Sau này, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Bát Vĩ Tuyết Hồ cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay nàng, lại nghe những lời an lành như gió xuân kia, nước mắt nó lại lã chã tuôn rơi.
Lần này… có lẽ nó đã cược đúng rồi.
Nó gặp được một chủ nhân ấm áp.
Nó giãy dụa muốn chui ra khỏi vòng tay Phượng Khê. Nàng tưởng nó khó chịu ở đâu nên cũng nhẹ nhàng buông tay ra.
Ngay sau đó, Tuyết Hồ quỳ phục xuống đất, ánh mắt tha thiết nhìn về phía Phượng Khê.
Phượng Khê thử hỏi: “Ngươi muốn ta thả ngươi đi à?”
Bát Vĩ Tuyết Hồ vội vàng lắc đầu, rồi dùng móng vuốt chỉ về phía Tiểu Chim Béo và đám linh sủng phía xa, sau đó lại chỉ vào chính mình.
“Ngươi muốn lập khế ước với ta?”
Tuyết Hồ gật đầu lia lịa.
Phượng Khê có chút do dự: “Nhưng bây giờ ngươi đang bị thương nặng, ta sợ ngươi chịu không nổi. Chờ khi thân thể ngươi hồi phục, rồi tính sau được không?”
Bát Vĩ Tuyết Hồ nghe vậy, lòng dâng lên cảm giác ấm áp, nước mắt lại lăn dài.
Đây mới thật sự là chủ nhân!
Nó vội vàng múa vuốt, ra hiệu mình đã khá hơn nhiều rồi, có thể lập khế ước được!
Phượng Khê thấy nó kiên quyết như vậy, đành gật đầu, bắt đầu nghi thức khế ước.
Khi khế ước sắp hoàn thành, Bát Vĩ Tuyết Hồ bỗng nhiên kết ra một pháp ấn cực kỳ phức tạp.
Phượng Khê không rõ ý nghĩa của ấn pháp đó, nhưng nàng có thể cảm nhận được nó không có ác ý, nên vẫn tiếp tục hoàn tất khế ước theo quy trình.
Lúc này, giọng Đào Ngột vang lên:
“Nó không lập khế ước chủ – sủng thông thường với ngươi, mà là mệnh khế.
Một khi khế ước được thiết lập, sẽ không thể giải trừ.
Nếu ngươi bị thương hoặc bệnh nặng, nó sẽ gánh một nửa nỗi đau thay ngươi.
Thậm chí, nó còn có thể thay ngươi ch/ết một lần. Dĩ nhiên, nếu vậy, nó sẽ không sống nổi nữa.”
Phượng Khê ngây người tại chỗ.
Trong lòng nàng chợt dâng lên một trận chua xót. Nàng cứu Bát Vĩ Tuyết Hồ cũng chẳng phải chuyện vô tư gì, ban đầu chỉ vì muốn nhân cơ hội vào được kết giới, là đôi bên cùng có lợi.
Sau đó nỗ lực chữa trị nó, cũng chỉ là vì đạo nghĩa.
Nàng chưa từng nghĩ nó sẽ dùng tính mạng để báo đáp mình.
Bát Vĩ Tuyết Hồ cảm nhận được tâm tình của nàng, dùng thần thức nói:
“Chủ nhân, đây là ta tự nguyện. Ngươi xứng đáng!”
Phượng Khê ôm nó thật chặt vào lòng, thầm hạ quyết tâm, sau khi rời khỏi Hạo Thiên Kính, nàng nhất định phải tìm cách giải trừ mệnh khế này.
Phượng Khê nàng tuyệt đối sẽ không để linh sủng của mình thay mình chịu ch/ết.