Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 964
Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:39:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
964. Một tiểu cô nương với nụ cười xinh đẹp rạng rỡ.
Phượng Khê cảm thấy, trong thời gian ngắn thế này mà muốn phá giải trận pháp thì quá khó, muốn cứu người e là phải nghĩ cách khác mới được.
Cưỡng công sao?
Dù có gom hết người bọn họ lại, thêm cả đám linh sủng của nàng vào, e là vẫn không xong. Nếu dễ vậy thì đám chim lớn màu xám kia đã sớm xông vào rồi.
Ngay lúc nàng đang chau mày nghĩ cách, Quân Văn chợt mở miệng:
"Tiểu sư muội, nếu kết giới này lợi hại đến thế, thì Bách Lý Hạo làm sao mà vào được?"
Phượng Khê: "..."
Tại sao Ngũ sư huynh lúc nào cũng chạm đúng chỗ mấu chốt thế?
Chẳng lẽ đúng như người ta bảo, người ngốc có phúc của người ngốc?
Hay là như tiện nghi gia gia từng nói, chính vì Ngũ sư huynh đầu óc không rối rắm nên mới có thể nhìn thẳng vào bản chất sự việc?
Nàng thu hồi mớ suy nghĩ lan man. Phải rồi, kết giới này mạnh như vậy, Bách Lý Hạo vào được bằng cách nào?
Nàng quay sang Lạc Trần và Khương Yển: “Hai người nghĩ kỹ lại xem, Bách Lý Hạo có điểm gì đặc biệt không?”
Khương Yển sốt ruột đáp: “Hắn cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Bình thường không thích nói chuyện, hơi để bụng chuyện nhỏ nhặt, lòng dạ hẹp hòi, tính ra cũng chẳng khác Cảnh Viêm là bao.”
Cảnh Viêm: “……”
Câu phía sau ấy, ngươi hoàn toàn có thể không nói ra mà!
Phượng Khê lại thầm kinh ngạc. Chẳng lẽ chỉ những người tâm tư mẫn cảm, tính cách u tối mới vào được hang động này?
Bây giờ nàng cũng hết cách, đành liều mạng thử xem sao.
Nàng bắt đầu diễn một vai khác, một Phượng Khê đáng thương: từ nhỏ mồ côi, vào Hỗn Nguyên Tông thì bị người ức h.i.ế.p đủ đường, khó khăn lắm mới có cơ hội tham gia thí luyện nội môn, lại bị Thẩm Chỉ Lan đánh trọng thương đan điền, còn bị vu oan…
Bao nhiêu cảm xúc tiêu cực cùng lúc bùng lên, cả người cũng như tối sầm lại, giống như cả thiên hạ đều thiếu nợ nàng vậy!
Nàng cắn răng một cái, lao thẳng về phía kết giới cửa động.
Ngay sau đó, nàng đã đứng bên trong hang.
Đám Khương Yển còn đang sững sờ vì “người ch/ết đại biến sống lại” thì đã thấy đội trưởng nhà mình thản nhiên đi vào, từng người một đều hóa đá tại chỗ.
Phượng Khê vừa cố giữ cảm xúc tiêu cực trong lòng tiếp tục “lên men”, vừa quan sát tình trạng của Bách Lý Hạo.
Trong một chốc, nàng khó mà đoán được hắn là đang mắc kẹt trong ảo cảnh hay rơi vào tâm ma, nhưng với loại tình huống này thì nàng rất có kinh nghiệm.
Nàng tách ra một sợi thần thức, cẩn thận đánh vào thức hải của Bách Lý Hạo.
Thần thức bị thương đau hơn thân thể nhiều, với dạng trạng thái này, kích thích thần thức càng hiệu quả.
Sau một đòn đánh, động tác vung chủy thủ của Bách Lý Hạo rõ ràng chậm lại.
Trong lòng Phượng Khê mừng rỡ: Có hiệu quả rồi!
Nàng dần tăng cường lực công kích, đồng thời vẫn không ngừng làm dậy lên các cảm xúc tiêu cực trong đầu, dù sao thì Thiên Khuyết Minh và Thẩm Chỉ Lan chính là những "tư liệu sống" sẵn có!
Chỉ cần lôi mấy chuyện thất đức của họ ra nhớ lại là nàng có ngay nguồn cảm xúc tiêu cực cuồn cuộn!
Dưới loạt công kích liên tiếp của nàng, ánh mắt Bách Lý Hạo dần khôi phục vẻ tỉnh táo.
Hắn nhìn thấy Phượng Khê bên cạnh, lại nhìn ra ngoài động thấy đám người Lạc Trần đang ngẩn ngơ, ngơ ngác: "Đây là chuyện gì?"
Phượng Khê bảo hắn: “Nếu muốn ra ngoài thì hãy nghĩ đến tất cả những chuyện khiến huynh vui vẻ nhất trong đời. Tốt nhất là loại khiến huynh có thể cười ha ha ấy!”
Bách Lý Hạo trầm mặc.
Chuyện vui thì cũng có đôi chút, nhưng... cười ha ha? Cả đời này hắn chưa từng cười như thế.
Phượng Khê nhìn vẻ mặt khổ sở của hắn, thầm nghĩ: Xem ra chỉ còn cách tung chiêu tàn nhẫn thôi!
Nàng lấy từ nhẫn trữ vật ra một viên đan dược, ra hiệu bảo hắn uống.
Bách Lý Hạo rất tin tưởng nàng, không chút nghi ngờ nuốt luôn, rồi... lập tức cười ha ha, cười đến chảy cả nước mắt!
Bách Lý Hạo: “……”
Phượng Khê ra hiệu cho hắn thử đi ra ngoài, nhưng vẫn không được.
Nàng nghĩ bụng: Xem ra phải là niềm vui xuất phát từ nội tâm mới được.
editor: bemeobosua
Đành vậy, nàng cho hắn uống giải dược, rồi bắt đầu tìm cách khơi gợi niềm vui.
“Nghĩ xem, huynh là thiên chi kiêu tử, là trụ cột tương lai của Nam Vực!”
“Nghĩ xem muội đã truyền dạy cho huynh kiếm pháp Quân thị, truyền cả kiếm trận cho các huynh!”
“Nghĩ lại muội từng giúp các huynh nhẹ nhàng hái được 54 quả Đăng Vân quả, không phải rất vui sao?”
Bách Lý Hạo trầm mặc một lúc rồi đáp: “Cũng... tàm tạm.”
Phượng Khê: “……”
Chả trách bình thường ngươi thân với Tứ sư huynh nhà ta, hai người đúng là cặp đôi đại oán loại mà!
Với dạng người này, trong thời gian ngắn muốn khiến hắn tích cực lạc quan gần như là không thể!
Xem ra... phải dùng tới “biện pháp phi nhân loại” thôi!
Phượng Khê lại lôi ra một viên đan dược nữa cho Bách Lý Hạo uống.
Bách Lý Hạo không hề nghi ngờ, uống luôn.
Sau đó... vẻ mặt mơ màng, đờ đẫn.
Phượng Khê lại lấy ra một quả linh quả từ nhẫn trữ vật, đưa lên trước mặt hắn lắc lắc.
Bách Lý Hạo nuốt nước miếng: “Muốn, ăn!”
Phượng Khê đưa quả linh quả cho hắn.
Hắn cắn một miếng, lập tức mặt mày ngây ngô, nở nụ cười ngu ngơ.
Ngay lúc này, Phượng Khê tung một cú đá cực mạnh vào m.ô.n.g hắn!
Bách Lý Hạo bị đá bay ra ngoài, đ.â.m xuyên qua kết giới, thoát khỏi hang động.
Phượng Khê thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên, chỉ có ngốc tử mới là người vui vẻ nhất!
Mà lại là kiểu vui vẻ thuần khiết nhất!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-964.html.]
Haiz…
Giống như nàng, thông minh đến mấy đời cũng không cảm nhận được kiểu vui sướng đơn thuần thế này.
Chỉ có kiểu người như Ngũ sư huynh mới có khả năng đó.
Ngoài hang, Quân Văn thấy Phượng Khê đang nhìn mình, trong lòng lâng lâng hạnh phúc, đến nước này rồi mà tiểu sư muội còn nhớ đến hắn, điều đó nói lên điều gì?
Nói lên là… hắn là người thân cận nhất của nàng nha!
Hắn lập tức vẫy tay gọi nàng ra ngoài.
Nhưng Phượng Khê không vội ra, mà bắt đầu đánh giá xung quanh.
Đã gọi là hang động, lại còn có đánh dấu sao chắc chắn có bảo vật!
Nàng đã vào tới đây rồi, chẳng lẽ lại tay không ra ngoài được à?
Thế là nàng loay hoay tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng moi được trong góc hang một vật gì đó đen sì sì, thoạt nhìn giống như hòn đá. Nàng không có thời gian nghiên cứu kỹ, liền tiện tay nhét thẳng vào nhẫn trữ vật.
Sau đó, nàng lập tức biến đổi cảm xúc, nét mặt thảnh thơi, trong lòng như có chim ca hoa nở, cười đến sáng bừng rạng rỡ.
Nàng chắp tay sau lưng, bước đến cửa hang, nhấc chân phải lên, không ra được.
Lại nhấc chân trái lên, vẫn không ra được.
Nàng bèn cúi người, thử dùng đầu chọc ra ngoài, vẫn y như cũ, không đi nổi.
Phượng Khê: “……”
Ta đã vui như vậy rồi mà ngươi vẫn không cho ta đi ra ngoài? Định để ta cũng thành ngốc luôn à?
Dù ta có thành ngốc thì cái đầu này vẫn còn khôn hơn người bình thường một mảng đấy nhé!
Chẳng lẽ là vì niềm vui của ta không đơn thuần?
Cũng phải, đến cả nói mớ ta cũng nói kiểu vòng vo, cái niềm vui này đúng là hơi phức tạp thật!
Nhưng muốn đơn thuần vui sướng cũng dễ thôi.
Phượng Khê lôi từ trong nhẫn trữ vật ra một viên linh thạch cực phẩm, hôn một cái, cười đến mức mắt lấp lánh như sao.
Nhấc chân, bước đi, nhẹ nhàng, lưu loát, thuận lợi ra khỏi hang động.
Quả nhiên, niềm vui xuất phát từ tiền bạc là đơn thuần nhất!
Có tiền là có tất cả!
Bọn Khương Yển đứng đơ tại chỗ.
Cái hang động này á, cũng chỉ có đội trưởng biến thái mới vào được, mà còn bình yên đi ra được nữa chứ.
Tất nhiên, trong mắt bọn họ, “biến thái” là lời khen chân thành, bởi họ thật sự không nghĩ ra từ nào phù hợp hơn để miêu tả Phượng Khê.
Vì người bình thường sao mà như vậy được!
Sau khi Phượng Khê cho Bách Lý Hạo uống giải dược, lập tức lo lắng nói:
“Mau mau mau! Chúng ta phải quay lại nhanh, nếu không mấy bảo vật trong kết giới sẽ bị sao chổi quét sạch hết mất!”
Lạc Trần và những người còn lại lập tức nhảy lên mấy con đại điểu màu xám, bay vút lên không trung.
Bách Lý Hạo ngơ ngác toàn thân.
Những con chim to tướng màu xám này từ đâu ra vậy?
Không phải là đội trưởng ký khế ước từ trong Hạo Thiên Kính à?
Lạc Trần và Khương Yển đang giúp Bách Lý Hạo xử lý vết thương. Thật ra chỉ là vài vết trầy xước, không nghiêm trọng lắm. Nhưng nếu Phượng Khê không phát hiện kịp thời, lâu dần chắc chắn sẽ mất m/áu quá nhiều mà ch/ết.
Khương Yển phẫn nộ nói:
“Vệ Hóa Dục còn nói là hắn không nguy hiểm tính mạng, chẳng phải là nói dối trắng trợn à? Thật tức chế/t mà!”
Lạc Trần lắc đầu:
“Nhìn vết thương thì cũng chưa quá lâu. Chắc lúc gặp Hóa Dục và mấy người kia, Bách Lý Hạo còn chưa bị thương. Có khi đệ trách oan sư huynh rồi.
Tính hắn tuy có hơi ích kỷ, chỉ lo trước mắt, nhưng về nhân phẩm thì vẫn tạm được, không đến mức lừa chúng ta.”
Khương Yển rất tin Lạc Trần, nên không nói thêm gì nữa.
Lúc này, Thẩm Chỉ Lan đang kết ấn.
Trong nhẫn trữ vật của nàng vẫn còn một ít m/áu của Bát Vĩ Tuyết Hồ. M/áu này nàng vốn dùng để vẽ phù chú.
Tuy không phải m/áu tim, nhưng cũng có thể dùng để mở kết giới, chỉ là sẽ tiêu hao lượng lớn linh lực, hơn nữa gây tổn thương nhỏ đến thần thức.
Mặc dù chỉ là tổn thương nhẹ, nhưng nàng cũng không muốn chịu. Vì thế mới bảo Bát Vĩ Tuyết Hồ dâng má/u tim.
Còn cái chuyện tổn hại gì đến con hồ ly kia thì nàng không quan tâm. Cùng lắm thì sau này cho nó vài viên linh đan, treo mạng nó là được.
Giờ khế ước với Bát Vĩ Tuyết Hồ đã bị hủy, nàng cũng hết cách rồi.
Trong lòng nghiến răng nghiến lợi, việc đầu tiên nàng phải làm là tóm được con súc sinh kia! Không g/iết nó, nhưng nhất định phải khiến nó sống không bằng ch/ết!
Sau một loạt kết ấn phức tạp, nàng nhỏ m/áu của Bát Vĩ Tuyết Hồ lên mặt kết giới.
Lòng đầy hồi hộp.
Vì trước đó thử bao nhiêu lần đều thất bại, lần này mong là thành công.
Quả nhiên, kết giới mở ra một khe nhỏ vừa đủ một người đi qua.
Thẩm Chỉ Lan mừng rỡ như điên.
Trong lòng đầy đắc ý: Phượng Khê, cho dù ngươi có mưu mẹo đến đâu, lần này cũng bị ta giành trước một bước rồi!
Nàng lập tức dẫn đầu tiến vào kết giới, những người khác cũng lần lượt đi theo.
Bát Vĩ Tuyết Hồ đang bất tỉnh, dường như cảm nhận được gì đó, chậm rãi mở mắt.
Khi nhìn thấy Thẩm Chỉ Lan, lòng nó nguội lạnh như tro tàn.
Nó từng vùng vẫy, từng phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được kết cục này.
Trong mắt nó ánh lên vẻ tuyệt vọng, cho dù phải tự bạo đan điền, nó cũng tuyệt đối không để bị rơi vào tay Thẩm Chỉ Lan lần nữa!
Ngay lúc ấy, nó nhìn lên trời, thấy năm con đại điểu màu xám đang bay nhanh tới.
Trên lưng con điểu đi đầu là một tiểu cô nương đang cười rạng rỡ.
Nụ cười ấy như ánh sáng chiếu rọi vào lòng Bát Vĩ Tuyết Hồ.
Có lẽ... nó nên cược thêm một lần nữa.