Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 963

Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:39:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

963. Ngươi đúng là trẻ trâu thật mà!

Thẩm Chỉ Lan tức giận đến xanh mặt nói:

“Phượng Khê, ngươi, ngươi…”

Phượng Khê cười nhạt đáp:

“Ta cái gì ta? Có phải là ta nói trúng rồi nên ngươi chột dạ không? Không còn lời nào để biện bạch nữa đúng không?”

Thẩm Chỉ Lan nghiến răng nói:

“Phượng Khê, ngươi quá đáng cưỡng ép, ta cũng không có thời gian tranh luận vô nghĩa với ngươi. Ngươi mau trả lại bảo bối đã trộm đi cho ta!”

Phượng Khê mặt như không nói gì:

“Ngươi có hiểu lời người ta nói không? Ta căn bản chẳng biết ngươi gọi cái gì là bảo bối, càng không bàn đến chuyện trộm cắp.

Hơn nữa, nếu đó là đồ của ngươi, tại sao ngươi không giữ lấy mà lại để lọt vào tay ta?”

Thẩm Chỉ Lan cười lạnh:

“Đồ vật vốn là bị ngươi cầm đi trước, ta làm sao có cơ hội giữ?”

Phượng Khê chớp mắt:

“Thẩm Chỉ Lan, thôi chúng ta nói chuyện nhẹ nhàng một chút đi, ta chỉ nói nếu ngươi bảo đồ vật bị ta cầm đi thì có phải cũng không thể gọi là trộm không?

Cơ duyên thứ đó vốn là chuyện ai đến trước ai đến sau mà thôi.

Mọi người đều là người có thực lực, ngươi dựa vào đâu nói ta là kẻ trộm? Hay vì chỉ có ngươi là “Ngôi sao chổi” nên có thể nói vậy?”

Thẩm Chỉ Lan im lặng...

Giờ đây trong lòng nàng đã thấy ngứa ngáy khi nghe đến ba chữ “Ngôi sao chổi”.

Nàng oán hận nhìn Phượng Khê, toàn là lỗi của tiện nhân này mà ra!

Phượng Khê ngẩng đầu nhỏ nhìn nàng:

“Ngươi đừng dùng ánh mắt sùng bái kiểu đó nhìn ta, ta không phải người đặc biệt.”

Thẩm Chỉ Lan tức đến đầu ong ong:

Ai mà sùng bái ngươi chứ!

Ngươi ở giữa không trung, ta đương nhiên chỉ có thể ngẩng đầu mà nhìn thôi!

Đúng lúc này, thần thức nàng bị một trận đau dữ dội tấn công, khế ước ấn ký với Bát Vĩ Tuyết Hồ bị xóa sạch.

Nàng hoa mắt, chóng mặt.

May mà mấy người hâm mộ bên cạnh đỡ nàng kịp, không thì đã ngã nhào rồi.

Nàng không có tâm trạng cãi cọ với Phượng Khê nữa, ngẩng đầu nhìn về phía kết giới.

Bát Vĩ Tuyết Hồ đã nằm gục trên mặt đất, mạng sống không rõ ra sao.

Thẩm Chỉ Lan đầy oán hận nhìn nó, thậm chí muốn lập tức lao vào kết giới, xé xác nó ra từng mảnh!

Nhưng nàng bị tiểu súc sinh kia chơi kế cấp tính!

Muốn thoát khỏi sự khống chế của ta?

Mơ đi!

Ngươi tưởng không có ngươi là ta sẽ không mở được kết giới sao?

Quá ngu ngốc!

Dù sao trước đó nàng cũng phải đuổi Phượng Khê và bọn người kia đi rồi mới tính tiếp được.

Nàng lại ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Khê:

“Phượng Khê, ta nói cho ngươi một tin tốt, vừa rồi khi chúng ta tới đây đã thấy Bách Lý Hạo bị nhốt trong một hang động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-963.html.]

Nếu ngươi cứu ngay bây giờ còn kịp, chậm trễ một chút, e rằng mạng người đó khó giữ.”

Phượng Khê nhìn Vệ Hóa Dục nói:

“Vệ sư huynh, nhân phẩm của ngươi ta vẫn tin được. Ngươi nói thật đi, chuyện “Ngôi sao chổi” đó nói có đúng không?”

Vệ Hóa Dục suy nghĩ một lát rồi đáp:

“Xác thật có chuyện đó, nhưng qua một thời gian quan sát, ta thấy trạng thái của Bách Lý Hạo trông cũng ổn, có lẽ không bị đe dọa đến tính mạng.”

Thẩm Chỉ Lan không đồng tình, liếc Vệ Hóa Dục một cái nhưng không nói gì thêm.

Phượng Khê cúi chào Vệ Hóa Dục, rồi chỉ huy tiểu đội họ quay người đi.

Dù Vệ Hóa Dục nói Bách Lý Hạo có lẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nàng cũng không thể ngồi yên nhìn được.

editor: bemeobosua

Lạc Trần và Khương Yển thở phào nhẹ nhõm, thật ra cũng lo lắng Phượng Khê chọn ở lại.

Bên trong kết giới chứa toàn thiên tài địa bảo, rất khó chối từ.

Nếu Phượng Khê ở lại, họ cũng sẽ đi cứu Bách Lý Hạo, hai người cùng đồng thuận, nhất định không thể đứng nhìn Bách Lý Hạo ch/ết.

Trong lòng họ lập tức cảm động và kính trọng Phượng Khê vô cùng, gần như ngang hàng với Tư Mã tông chủ!

Phượng Khê định chia nhóm cho đại điểu xám đi tìm người thì Tiểu Hôi nói:

“Ta biết người mà các ngươi nói bị nhốt ở hang nào, vì trên cửa hang vốn có ấn ký ngôi sao, ta không nhàn rỗi đến mức đi vào đó.

Ta và đồng đội đều biết nơi đó không thể vào, chỉ có các người Nhân tộc ngu xuẩn mới dám đi.”

Phượng Khê: “…”

Ngươi đúng là trẻ trâu thật mà!

Nhưng nghĩ đến việc nàng lừa Thẩm Chỉ Lan bọn họ trước kia, nàng từng vẽ cái mặt trăng ở hang động ấy, liền nuốt lời đó vào bụng.

Không thể quá thật thà được.

Phượng Khê lập tức dẫn Tiểu Hôi đến chỗ hang động đó.

Lúc này, Bách Lý Hạo đang đứng trong hang, tay cầm chủy thủ, cứa lên trên người.

Quần áo hắn đã thấm m/áu, vẫn tiếp tục cứa từng chút lên người.

Lạc Trần và Khương Yển hét lớn:

“Bách Lý Hạo! Dừng tay!”

Trong hang, Bách Lý Hạo như không nghe thấy, vẫn chăm chú cứa vào người.

Lạc Trần và Khương Yển không dám chần chừ, lập tức rút kiếm c.h.é.m vào kết giới.

Dù họ nháy mắt ch/ém ra hàng chục nhát, kết giới vẫn nguyên vẹn không hề suy suyển.

Khương Yển đỏ mắt nhìn Phượng Khê:

“Đội trưởng, xin muội mau nghĩ cách, nếu còn trì hoãn chút nữa, Bách Lý Hạo chắc chắn sẽ ch/ết!”

Phượng Khê bình tĩnh đáp:

“Các huynh đừng lo, các huynh có thấy Bách Lý Hạo tự cứa nhiều nhát nhưng đều tránh chỗ hiểm không?

Nếu thật muốn ch/ết, c.ắ.t c.ổ là xong, cần gì làm rối lên thế này!”

Lạc Trần và Khương Yển nghe vậy cũng thấy có lý, không còn quá lo lắng.

Phượng Khê vừa an ủi họ, vừa nghiên cứu kết giới, đầu hơi đau.

Hạo Thiên Kính trong trận pháp có điểm đặc biệt, nàng cảm nhận có một tầng lớp gì đó ngăn cách.

Tầng giấy cửa sổ kia không thể phá được, nàng không có cách nào khám phá bí mật bên trong.

Đáng tiếc tiện nghi gia gia của nàng vẫn mê man không tỉnh, không thể nhờ giúp.

Vậy phải làm sao đây?

Loading...