Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 961

Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:39:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

961. Phượng Khê thật sự không dám tin mình bị một con chim lừa gạt.

Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng hắn mới lên tiếng với Thẩm Chỉ Lan:

“Thẩm sư muội, chúng ta ở trong Hạo Thiên Kính chỉ được ở lại một tháng, vừa rồi ta cũng chỉ vì quá nóng lòng nên mới nói nặng lời.

Nếu muội thật sự chắc chắn, thì chúng ta cùng đi vậy.”

Những người khác cũng vội vã rút lại lời trước đó, dù sao thì nhìn bộ dạng tự tin như nắm chắc phần thắng của Thẩm Chỉ Lan, bọn họ mà không đi theo thì đúng là... tự vác xác chịu khổ.

Trong lòng Thẩm Chỉ Lan cười lạnh, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ rộng lượng, khoan dung.

Mọi người nghỉ ngơi trong hang đá một lúc rồi mới rời đi.

Trước khi rời khỏi, đám người ái mộ Thẩm Chỉ Lan còn cạo sạch hình vẽ trên vách đá.

Tuy vết vẽ bị xóa rồi, nhưng hình ảnh ấy thì đã cắm rễ trong lòng người.

Còn bên này, Phượng Khê đang hỏi Tiểu Hôi, con chim vừa mới ngâm nước đá tắm mát xong:

“Còn bao xa nữa mới tới hang động mà ngươi nói?”

“C..cũng... không xa đâu, chắc một hai ngày là tới.”

Phượng Khê thấy nó nói năng lắp bắp thì lập tức cảm thấy có gì đó sai sai, dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng nàng.

Mãi tới lúc này, nàng mới chợt nhớ ra một vấn đề:

Chỗ này cách con sông ban nãy đã rất xa rồi, nếu theo như lời Tiểu Hôi, hang động cách đây vẫn còn một hai ngày đường... vậy thì trước kia nó làm sao đến được?

Phải biết rằng, con chim này mỗi ngày đều phải ngâm nước ít nhất một lần mới chịu nổi!

Tuy lúc thu nhỏ thì nó cũng có thể bay được, nhưng thân thể nhỏ xíu mà bay lên trời thì chẳng khác nào tự sát. Gặp phải một con yêu cầm nào bay ngang qua là bị nuốt gọn ngay!

Nói cách khác, nó đang nói dối!

Cái gọi là “hang động” mà nó nói hoàn toàn không tồn tại!

Phượng Khê thật sự không ngờ mình lại bị một con chim lừa gạt!

Haiz...

Đúng là “người ch/ết vì tiền, chim ch/ết vì mồi”! Nàng cũng bị mấy món bảo vật trong cái hang động hư cấu đó làm cho mờ mắt, thế là mới dễ dàng tin lời của Điểu Vương và Tiểu Hôi.

editor: bemeobosua

Xem ra từ giờ nàng phải cảnh giác hơn mới được.

Tiểu Hôi thấy chuyện bị bại lộ, sợ run như cái sàng rung.

Nó cũng là bị ép bất đắc dĩ mà! Điểu Vương bắt nó làm vậy, nó không dám cãi lời đâu!

Cái gọi là “trung hiếu khó toàn”, nó chỉ có thể xin lỗi chủ nhân tạm thời này thôi.

Nó khóc chít chít xin lỗi, mấy con chim to lông xám khác cũng khóc chít chít theo.

Phượng Khê thật ra không giận lắm, dù sao thì cũng đã được nhận không ít quà tặng từ bầy chim, người biết được chuyện cũng nhiều rồi.

Chỉ là nàng vẫn giữ gương mặt lạnh như băng, nói:

“Dù giữa ta và các ngươi chỉ là quan hệ tạm thời giữa chủ nhân và linh sủng, nhưng ta vẫn xem các ngươi như linh sủng thân sinh của mình!

Không nói gì khác, chỉ riêng hải sản các ngươi ăn, mỗi bữa cũng gấp mấy lần Đại Kim ăn cả năm!

Thế mà các ngươi báo đáp ta kiểu này à?

Các ngươi... thật quá khiến ta thất vọng rồi!

Thật sự làm lòng ta lạnh giá…”

Đám Tiểu Hôi vốn đã áy náy, giờ nghe vậy càng thêm tự trách, hận không thể đập đầu chuộc lỗi!

Lúc này, Tiểu Hắc Cầu chen vào nói:

“Xin lỗi suông thì ích gì? Phải dùng hành động thực tế để bù đắp sai lầm mới đúng!

Ví dụ như... các ngươi còn biết chỗ nào có đồ tốt không? Không có hang động thì bảo vật thiên tài địa bảo cũng được chứ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-961.html.]

Phượng Khê ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng thì đã bị lời Tiểu Hắc Cầu đánh trúng!

Tiểu Hắc Cầu quả là linh sủng tâm phúc hiểu nàng từ trong ra ngoài, đúng là trái tim của chủ nhân!

Nghe xong, đám chim bắt đầu vắt óc suy nghĩ xem còn nơi nào có đồ tốt.

Chưa đầy một lúc, Tiểu Hôi mắt sáng rực lên, reo lên:

“Ta nhớ ra rồi! Gần tổ chim tụi ta có một kết giới, bên trong toàn là đồ ăn ngon!

Mỗi lần thèm quá, ta lại chạy đến đó nhìn xuyên qua kết giới cho đỡ ghiền!”

Phượng Khê: “……”

Ngươi là con chim mà cũng biết… nhìn đồ ăn để giải cơn thèm?

Thật có tiền đồ ghê!

Nàng hỏi: “Ý ngươi nói mấy thứ ‘ăn ngon’ đó chính là thiên tài địa bảo?”

Tiểu Hôi gật đầu chắc nịch: “Đúng! Toàn là mấy thứ ăn siêu ngon!

Kết giới đó có từ ít nhất mấy vạn năm trước rồi! Ta từng thấy trong đó có mấy cây kết quả tím yên nhân, thứ đó phải ba vạn năm mới ra quả, mà bên trong thì cây nào cũng có quả rồi!”

Phượng Khê: (???)

“Đi! Mau dẫn ta đến đó!”

Tiểu Hôi hơi khó xử:

“Đi thì được, nhưng kết giới đó cứng lắm. Trước kia đám Nhân tộc các ngươi cũng từng thử vào mà đều thất bại. Ta sợ ngươi cũng sẽ uổng công thôi…”

Phượng Khê thở dài: “Thử thì vẫn phải thử, dù sao thì cũng đâu phải ta tham lam, chỉ là bên trong rất có thể có dược thảo luyện chế Nhiễm Kim Đan…”

Nàng còn chưa nói xong, Tiểu Hôi đã quay ngoắt đầu bay vèo đi!

Phượng Khê: “……”

Vừa nhắc tới Nhiễm Kim Đan là từ con chim trì độn hóa thành chim hỏa tiễn liền?!

Quân Văn và mấy người phía sau ngơ ngác:

“Tiểu sư muội, chúng ta quay lại làm gì vậy?”

Phượng Khê cũng không giấu, liền kể lại toàn bộ mọi chuyện.

Khương Yển lập tức mắng:

“Đội trưởng, muội thông minh vậy sao lại bị một con chim lừa? Có phải muội thông minh quá hóa khờ rồi không?!”

Phượng Khê: Hối hận lần thứ 100 vì mang tên này theo!

Trước kia Khương Yển tuy tính tình thẳng thắn, nhưng cũng không phải đồ ngốc, sao dạo này ngày càng thiếu đầu óc?

Nàng đâu biết rằng, trước kia Khương Yển còn xem nàng là người ngoài, nói chuyện còn biết kiêng dè. Còn giờ thì thân như ruột thịt, muốn nói gì là nói thẳng tuốt tuột!

Lúc này, Hoài Hà quay sang nói với Khương Yển:

“Ngươi biết cái gì?! Đội trưởng của chúng ta vì xem đám chim này như linh sủng ruột thịt mới tin tưởng hết lòng!

Người thân nhất là người khiến ta đau nhất! Hiện giờ lòng đội trưởng chắc chắn rất đau khổ, ngươi lại còn đổ thêm muối vào vết thương, còn có tính người không hả?!”

Khương Yển: “……”

Ta đâu có nói gì quá đáng đâu? Sao ngươi nhảy dựng lên thế?

Đám chim nghe xong càng thêm áy náy, hạ quyết tâm phải đến chỗ kết giới, liều mạng vì Phượng Khê phá rào chắn!

Không cần biết có phá được hay không, ít nhất cũng phải cố gắng hết sức.

Phượng Khê nhìn Hoài Hà bằng ánh mắt tán thưởng, tuy không nói gì, nhưng mọi lời khen đều nằm trong ánh nhìn ấy.

Hoài Hà trong lòng như nở hoa, còn Quân Văn thì ghen lòi mắt.

Hắn biết cho dù Hoài Hà có biểu hiện đến đâu cũng không thể vượt mặt mình, nhưng mà... vẫn cảm thấy có nguy cơ!

Phải tiếp tục cố gắng! Chính là: còn sống thì còn phải tranh sủng!

Loading...