Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 960

Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:39:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

960. Chúng nó chịu được mà!

Tiểu Hôi xẹp bụng, nói đầy oan ức:

“Ngươi cũng biết mà, bọn ta ở dưới nước thì là cá, lên bờ thì giả làm chim ưng cánh vàng. Cho nên… cho nên cách một thời gian, bọn ta bắt buộc phải xuống nước ngâm một lúc, không thì thân thể sẽ bắt đầu teo lại.”

Phượng Khê: “...Bao lâu một lần?”

“Cũng không lâu lắm, chỉ khoảng… một ngày thôi.”

Phượng Khê: “...Teo lại thành bao nhỏ?”

“Cũng không quá nhỏ đâu, cỡ như con gà con ấy.”

Phượng Khê: “...…”

Ngươi chắc chắn gà con là không nhỏ lắm?

Ngươi có chắc là ngươi hiểu khái niệm to nhỏ không vậy?

Bảo sao dạo gần đây mấy con chim xám xám thỉnh thoảng lại mất tích vài con, nàng còn tưởng tụi nó chia nhau đi tuần tra gác đêm, ai dè là... đi ngâm nước tắm rửa?

Bảo sao vừa nãy Điểu Vương như bị lửa đốt m.ô.n.g mà lao đi, hóa ra là chột dạ thật!

Mà nghĩ kỹ lại, nàng cũng “mượn đan” của tụi nó, coi như huề nhau.

Tiểu Hôi cứ nghĩ Phượng Khê sẽ nổi giận đùng đùng, ai ngờ nàng lại bình tĩnh đến lạ.

Chủ nhân tạm thời này đúng là độ lượng quá sức tưởng tượng!

Khoan dung ghê gớm!

So với nàng, Điểu Vương tụi nó đúng là hơi... chơi không đẹp.

Ngay sau đó, nó nghe Phượng Khê nhàn nhạt nói:

“Ở chỗ ta tuy không có nước, nhưng có núi băng. Từ giờ tụi ngươi cứ bò trên đó đi, mát mẻ lại còn dưỡng sinh!”

Tiểu Hôi: “...…”

Ngươi chắc chắn bò trên núi băng là dưỡng sinh chứ không phải ngủm củ tỏi?

Ngươi chắc tụi ta không hóa thành cá đông lạnh?

Mặc dù trong lòng oán thầm cả nghìn câu, nhưng vì đuối lý, nó không dám hó hé gì.

Thôi thì núi băng cũng được, cùng lắm thì bọn ta ôm nhau sưởi ấm.

Tới giờ là ra ngâm liền!

Phượng Khê chọn trước năm con chim xám, nhét hết vào túi linh thú có chứa núi băng, bao gồm luôn cả Tiểu Hôi, đứa con cưng của trời.

Mặc dù cả đám đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc bị đông lạnh thì vẫn... đau khổ vô cùng.

Trời ơi! Tụi ta sống tới giờ chưa từng rét run kiểu này!

Ngày thường bay qua núi tuyết cũng chỉ liếc một cái rồi chuồn lẹ, có bao giờ ngồi chồm hỗm lâu như vậy đâu, lại còn dán bụng lên băng?

Nói trắng ra, ngày thường tụi nó chỉ ngâm mình trong nước ấm, giờ bắt chui lên núi băng thì… sao chịu nổi?

Lúc này, Phượng Khê lại còn kể chuyện cổ tích động viên:

“Tiểu Hôi à, trong truyện người ta, nhân vật chính còn trần truồng nằm tan băng mà sống dậy nữa là! Các ngươi là chim ưng cánh vàng, nhất định cũng làm được!

Chờ băng tan thành nước, tụi ngươi tha hồ tắm rửa thư giãn nha~

Cố lên nhé, ta đặt trọn niềm tin vào các ngươi đó!”

Tiểu Hôi: “...…”

Trước kia chắc mắt ta bị mù.

Chủ nhân này… khoan dung cái nỗi gì?

Nhưng mà đã lỡ vào rồi, cũng chỉ đành ngoan ngoãn nằm chình ình trên băng, dùng nhiệt độ cơ thể hòa tan cả cái núi.

Phượng Khê nhìn năm con chim xám rét run như cầy sấy, giọng nói đầy đạo lý:

“Ta làm vậy cũng là vì tốt cho các ngươi thôi! Ngày thường sống sướng quá không có lợi cho việc tăng tu vi đâu.

Không nói đâu xa, mấy đứa còn kém xa so với Đại Kim, vậy mà còn tự xưng là chim ưng cánh vàng à?

Nhớ kỹ, trời muốn giao trọng trách cho một con chim, thì trước tiên sẽ hành nó lên bờ xuống ruộng, cho nó chịu khổ cả về thể xác lẫn tinh thần…”

Nghe nàng giảng đạo lý (lừa lọc), Tiểu Hôi cùng mấy con chim xám lập tức cảm thấy… hổ thẹn vô cùng.

Hóa ra chủ nhân tạm thời thật lòng muốn tốt cho tụi ta!

Tụi ta vậy mà lại nghi ngờ nàng trả đũa... đúng là tội lỗi! Tội đáng muôn ch/ết!

Chỉ là chút lạnh lẽo thôi mà! Nhằm nhò gì chứ!

Tụi ta chịu được mà!

Phượng Khê vẫn dùng thần thức theo dõi tình hình bên trong, nếu tụi nó không chịu nổi thì nàng sẽ lập tức thả ra.

Nhưng nàng đoán chắc là không có vấn đề gì đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-960.html.]

Đừng nói mấy con chim xám, đến yêu thú bình thường cũng không dễ gì đông ch/ết chỉ trong vài canh giờ.

Quả nhiên, tụi nó dần dần thích nghi.

Phượng Khê thấy vậy thì yên tâm.

Lúc này, Quân Văn nói:

“Tiểu sư muội, bọn huynh bay một vòng từ nãy giờ vẫn chưa thấy đám Thẩm Chỉ Lan, xem ra bức họa muội để lại trong hang chắc cũng vô dụng rồi.”

Phượng Khê thản nhiên đáp:

“Vô dụng cũng không sao, coi như tranh tường trang trí cho đẹp.”

Quân Văn: “...”

Còn lúc này, đám Thẩm Chỉ Lan đang mồ hôi đầm đìa, vừa sợ vừa mệt leo lên vách núi dựng đứng, định tìm vào hang động phía trên.

Nơi này cấm bay, nếu giữa đường rớt xuống thì hậu quả... không dám tưởng tượng.

Cuối cùng, bọn họ cũng chui được vào hang động.

editor: bemeobosua

Nhìn thấy bên trong trống trơn, không ít người lập tức đổ vật ra đất, ngồi bệt thở dốc.

Một phần vì quá mệt, phần khác thì… thất vọng tột độ. Có người còn rơi vào tuyệt vọng.

Đặc biệt là đội trưởng Chu Tước Phong, Vệ Hóa Dục, giờ hối hận đến xanh mặt.

Đáng lẽ trước đó phải dứt khoát rút lui, chứ không nên cố chấp đi theo Thẩm Chỉ Lan đến tận đây.

Có mấy người không cam lòng, bắt đầu tản ra tìm kiếm khắp nơi. Bỗng có người reo lên:

“Mọi người mau lại đây xem, chỗ này có một bức tranh!”

Mọi người lập tức phấn chấn tinh thần, Thẩm Chỉ Lan cũng nhẹ nhõm hẳn.

Dù bức tranh trên tường là gì đi nữa, nàng cũng sẽ nói đó là cơ duyên. Chỉ cần như vậy, đám người Vệ Hóa Dục sẽ tiếp tục đi theo nàng.

Nàng mang theo tâm trạng đầy hy vọng bước đến trước vách đá.

Nhưng khi vừa nhìn thấy bức tranh, sắc mặt nàng lập tức trắng bệch.

Sau đó chuyển sang xanh.

Rồi lại đỏ bừng vì tức giận!

Phượng Khê!

Chắc chắn là con tiện nhân Phượng Khê làm ra chuyện tốt này!

Biết đâu chừng bảo vật trong động cũng bị nàng trộm sạch rồi!

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều dán chặt lên bức tranh, không ai chú ý đến sắc mặt thay đổi liên tục của Thẩm Chỉ Lan.

Một người lên tiếng:

“Bức tranh này có ý nghĩa gì nhỉ? Có khi nào là chỉ chỗ có bảo tàng không? Cây chổi? Sao trời? Có khi nào là… sao chổi? Còn đóa lan này là sao……”

Cả hang động lặng ngắt như tờ.

Những người ở đây không phải kẻ ngốc, lập tức liên tưởng tới lời đồn trước đó của Phượng Khê: Thẩm Chỉ Lan là sao chổi.

Bây giờ trong động lại xuất hiện bức tranh có hình sao chổi, chẳng lẽ là Hạo Thiên Kính đang nhắc nhở họ?

Không ít người theo phản xạ lùi lại vài bước, muốn giữ khoảng cách với Thẩm Chỉ Lan, sợ bị sao chổi “ám”.

Thẩm Chỉ Lan tức đến suýt phát điên!

“Bức tranh này nhất định là do Phượng Khê vẽ! Nàng ta muốn hủy hoại danh tiếng của ta! Bảo vật trong động chắc chắn cũng bị nàng ta trộm rồi!

Chúng ta phải lập tức đi tìm nàng ta tính sổ!”

Nhưng lời vừa dứt, Vệ Hóa Dục đã lạnh lùng lên tiếng:

“Thẩm sư muội, vừa rồi Phượng Khê vẫn còn ở dưới sông, mà từ đó đến đây cách nhau rất xa. Sao nàng ta có thể đến trước chúng ta?

Lời muội nói, có hơi vô lý rồi.

Chúng ta sau này vẫn nên ai tìm cơ duyên nấy thì hơn. Cáo từ.”

Ngay sau đó, có mấy người phụ họa theo, lần lượt nói lời chia tay.

Thẩm Chỉ Lan giận muốn chế/t, nhưng lại không đưa ra được bằng chứng nào chứng minh bức tranh là do Phượng Khê vẽ. Nàng nghiến răng, cố gắng nén giận:

“Vệ sư huynh, ta hiểu cảm giác hiện tại của huynh. Dù sao ta cũng lại khiến mọi người thất vọng một lần nữa.

Nhưng ta đảm bảo, lần sau chắc chắn sẽ không thất bại!

Bởi vì nơi kia là chỗ mọc thiên tài địa bảo, có kết giới bao phủ, chỉ có m/áu của Bát Vĩ Tuyết Hồ mới mở được.

Mà trên đời này chỉ có duy nhất một con Bát Vĩ Tuyết Hồ, cho nên ngoài ta ra, không ai có thể vào được.

Tất nhiên, nếu huynh vẫn muốn rời đi, ta cũng không cản. Ta sẽ dẫn những người khác đi.”

Loading...