Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 959

Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:39:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

959. Phượng Khê vẽ một bức tranh

Phượng Khê ngồi trên lưng Tiểu Hôi. Tiểu Hôi vì không kịp thời báo tin cho nàng mà có chút áy náy, bắt đầu lúng túng tìm lời bắt chuyện:

"Ta đây là lần đầu chở người bay, cũng chưa có kinh nghiệm gì, ngươi thấy thế nào?"

Phượng Khê cười tủm tỉm: "Tạm được, so với ta tự ngự kiếm thì chắc chắn hơn một chút."

Tiểu Hôi lập tức chột dạ. Không phải nói tu sĩ Nhân tộc ngự kiếm rất vững chắc sao? Sao chủ nhân lại nói ngồi nó còn chắc hơn ngự kiếm? Chẳng lẽ là cố tình an ủi nó?

Cảm giác tội lỗi trong lòng Tiểu Hôi càng bị khuếch đại.

“Nếu ngươi thích mấy cái hang động rách nát kia, ta dẫn ngươi đi tìm!

Không phải ta khoác lác chứ, mấy cái hang động lớn nhỏ quanh đây ta đều nắm rõ.

Trước đây trong hang còn có dược thảo với quả gì đó, đều bị tụi ta ăn rồi, giờ chỉ còn lại mấy thứ nát bét.”

Phượng Khê thầm mắng bọn chim xám này mắt mù, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, liền hỏi:

“Mấy dược thảo với quả đó để lâu trong hang không bị hỏng sao? Hay là bên trong có trận pháp bảo hộ?”

Tiểu Hôi vội đáp: “Ta cũng không biết có trận pháp hay không, dù sao tụi ta cứ nhảy vào là được thôi.

Những dược thảo với quả đó đều để trong hộp ngọc, tụi ta ăn xong thì hộp ngọc ném bừa trong hang!

Ngươi nói có lạ không, dạo trước mấy cái hộp ngọc đó đột nhiên biến mất, chắc bị tên nào không có mắt lấy đi rồi...”

Phượng Khê đột nhiên nghĩ đến một khả năng, lập tức lấy một hộp ngọc từ trong nhẫn ra đưa cho Tiểu Hôi xem: “Thấy quen không?”

Tiểu Hôi nghển cổ nhìn một hồi, trầm mặc.

Phượng Khê cũng im lặng.

Một lúc lâu sau, Tiểu Hôi mới lên tiếng: “Vừa nãy có lẽ ngươi nghe nhầm rồi, ta nói là chắc là bị người tốt bụng nào đó lấy đi!”

Phượng Khê: “…”

Giờ chim mà EQ cũng cao dữ vậy hả?!

“Ngươi làm sao xác định đây là hộp ngọc trong hang động?”

Thấy Phượng Khê không nổi giận, Tiểu Hôi nhẹ nhõm hẳn, nói:

“Tại ta nhớ hoa văn trên hộp ngọc chính là kiểu này, ta còn từng bảo với tụi bạn là Nhân tộc đúng là rảnh quá mức, làm cái hộp ngọc cũng phải chạm khắc hoa văn phức tạp như vậy…”

Phượng Khê tự động bỏ qua mấy lời vô nghĩa phía sau, trong lòng cân nhắc: chẳng lẽ hộp ngọc nàng lấy được ở sơn môn Trường Sinh Tông lúc trước không phải Tổ sư gia ban thưởng, mà là… đồ bỏ rơi trong miệng Tiểu Hôi?

Mấy thứ trong Hạo Thiên Kính sao lại xuất hiện gần sơn môn Trường Sinh Tông?

Nhưng nghĩ lại, cự thú còn có thể xuất hiện trong khảo hạch, thì hộp ngọc xuất hiện ở gần sơn môn cũng không hẳn là chuyện gì kỳ quái.

Chẳng lẽ là do khí linh của Hạo Thiên Kính làm ra?

Nó cố tình chọc nàng đúng không?

Tốt lắm!

Rất tốt!

Nếu thật là do khí linh làm, nàng nhất định sẽ cho nó biết thế nào gọi là nhân gian hiểm ác, thế nào gọi là “biết vậy chẳng làm”!

Tất nhiên, cũng không loại trừ một khả năng khác: mấy hộp ngọc này vốn là sản phẩm sản xuất hàng loạt, tất cả chỉ là trùng hợp.

Sau cơn giận ngắn ngủi, nàng lại bình tĩnh nghĩ đến một chuyện khác:

Vì sao mấy hộp ngọc trong hang đều giống nhau?

Nàng hỏi Tiểu Hôi: “Ngoài mấy thứ đó, trong hang còn gì nữa không? Có bộ xương khô nào không?”

Tiểu Hôi tiếc nuối nói: “Không có! Tụi ta còn từng cố ý tìm, dù không có thịt người ăn, ăn ít xương cốt nếm thử cũng được mà!”

editor: bemeobosua

Phượng Khê: Ăn xương người? Không nghẹn ch/ết ngươi à?!

Nhưng nghĩ lại việc nàng từng "làm thịt" mấy con cá lớn xám kia, lời này có phần hơi đạo đức giả…

Lúc này, Tiểu Hắc Cầu lên tiếng: “Chủ nhân, nếu có xương khô, thì mấy vật đó hẳn phải được để trong nhẫn trữ vật, chứ không thể bày bừa trong hang động.”

Phượng Khê nghĩ cũng đúng. Vậy mấy thứ kia rốt cuộc từ đâu ra?

Chẳng lẽ là khí linh Hạo Thiên Kính thả ra? Là để chuẩn bị cho đệ tử vào khảo nghiệm?

Cũng không phải không thể xảy ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-959.html.]

Nhưng khí linh làm sao có nhiều bảo vật đến vậy?

Xem ra Hạo Thiên Kính này còn ẩn chứa rất nhiều bí mật!

Ngay lúc đó, Phượng Khê cảm nhận được linh lực d.a.o động, phía trước hiện ra một kết giới trong suốt.

Chưa kịp quan sát kỹ, Tiểu Hôi đã lao qua, mang nàng bay xuyên qua kết giới.

Phượng Khê quay đầu nhìn lại, phía sau chẳng còn sơn cốc gì nữa, chỉ thấy núi non trập trùng kéo dài.

Điểu Vương từng bảo Tiểu Hôi truyền lời với Phượng Khê rằng các hang động gần đây đã bị bọn nó gần như cướp sạch, chỉ còn cái hang lớn nhất trên vách đá, bên trong cũng chỉ toàn đồ nát.

Tất nhiên, nơi khác vẫn có hang động, nhưng đều khá xa, Điểu Vương cũng không định đi theo.

Phượng Khê chẳng có ý kiến gì, dù sao Tiểu Hôi tụi nó biết đường là được.

Thế là Điểu Vương dẫn nhóm Phượng Khê đến cái hang trên vách đá.

Vừa bước vào, mắt Khương Yển cùng mấy người khác như sắp lồi ra!

Linh khí rơi vãi đầy đất, da dê ghi chép, trận bàn…

Những món bảo vật bị tranh đoạt ngoài kia ở đây lại bị vứt như rác rưởi.

Phượng Khê chẳng rảnh nhìn kỹ, bảo Quân Văn thu hết vào nhẫn trữ vật.

Thấy đồ ngon đừng chần chừ, gom sạch rồi tính! Bằng không để lâu lại có biến!

Mấy người kiểm tra cẩn thận, xác nhận không bỏ sót gì, đang định rời đi thì ánh mắt Phượng Khê lóe sáng.

Nàng rút chủy thủ ra, vẽ một đóa hoa lan lên vách đá, bên cạnh lại vẽ thêm cây chổi và một ngôi sao.

Sau đó rắc ít bột phấn lên, hình vẽ lập tức trông cổ kính như vừa được khai quật từ ngàn năm trước.

Quân Văn và Hoài Hà suýt nữa cười sặc!

Lạc Trần và Cảnh Viêm tính cách điềm đạm, chỉ khẽ cười.

Chỉ có Khương Yển mặt mày mù mờ, liên tục hỏi Hoài Hà:

“Các ngươi cười cái gì thế?”

Hoài Hà vừa cười vừa đáp: “Đội trưởng vẽ đó, Thẩm Chỉ Lan là sao chổi còn gì nữa!

Nàng ta từng nói sẽ dẫn người đi tìm cơ duyên, biết đâu lại lần mò đến đây, nhìn thấy mấy cái hình này... ha ha, chỉ tưởng tượng thôi đã buồn cười rồi…”

Khương Yển giờ mới hiểu, bật cười nghiêng ngả!

Đội trưởng đúng là cao tay!

Điểu Vương thì chẳng hiểu bọn họ cười gì, cũng chẳng muốn hiểu, nó còn đang sốt ruột muốn về lo liệu đại cục!

Nó tạm thời chưa định phân phát Kim Đan nhận được, vì e rằng sẽ gây chia rẽ nội bộ, đành đợi Phượng Khê hái thuốc về rồi hẵng quyết.

Nó có thể ngồi lên ghế Điểu Vương không chỉ nhờ tu vi, mà còn nhờ đầu óc.

Tất nhiên, cũng có một phần... vì cha nó vốn là Điểu Vương.

Trước khi đi, Điểu Vương còn dặn Phượng Khê: “Dù có xảy ra chuyện gì cũng phải đảm bảo an toàn cho đám thuộc hạ của ta. Bằng không… năm con chim kia của ngươi đừng hòng sống yên ổn!”

Dĩ nhiên, mấy lời kia là do Tiểu Hôi phiên dịch lại cho Phượng Khê nghe.

Điểu Vương nói xong liền vội vàng bay đi.

Phượng Khê tưởng nó sốt ruột muốn quay về ăn Nhiễm Kim Đan, nên cũng không để tâm.

Nàng quay sang nói với Tiểu Hôi:

“Đi, dẫn ta đi tìm hang động khác!”

Tiểu Hôi lập tức đáp:

“Những hang động còn lại đều cách rất xa, ngươi nên chuẩn bị tâm lý trước đi.”

“Xa một chút cũng không sao, đi thôi!”

Ánh mắt Tiểu Hôi hơi lóe lên một chút, rồi dang cánh bay lên.

Bay được chừng nửa canh giờ, Tiểu Hôi quay đầu nói với Phượng Khê:

“Chủ nhân, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Phượng Khê bỗng thấy trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành:

“Chuyện gì?”

Loading...