Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 958
Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:39:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
958. Ta chưa từng lừa gạt chim.
Đám chim kia vì biểu đạt cảm xúc phấn khích, bay vòng vòng quanh Phượng Khê, miệng thì liên tục ku ku ku!.
Vừa bay vừa nhảy, còn tạo ra từng luồng gió xoáy khiến tóc trên đầu Phượng Khê bung xù như sấm đánh!
Phượng Khê tức giận gầm lên một tiếng, đàn chim mới chịu yên lặng.
Đám chim xám xịt như mấy con cút làm sai chuyện, rụt cổ rủ cánh, ngoan ngoãn cúi đầu xếp hàng tại chỗ.
Bởi vì nếu nàng không vui, rất có thể sẽ không cho chúng ăn đan dược.
Chúng lập tức cụp đuôi, nghiêm túc làm “chim ngoan”.
Phượng Khê dùng mấy lần Thuật thanh khiết, chỉnh lại mái tóc rối bù, sau đó mới cất giọng:
“Các ngươi cũng thấy rồi đó, đan dược đã điều chế thành công.
Nhưng hiện tại có một vấn đề rất mấu chốt, số lượng dược thảo trong nhẫn trữ vật của ta không đủ để luyện ra thật nhiều viên Nhiễm Kim Đan. Vậy nên, ta cho các ngươi hai lựa chọn.
Lựa chọn thứ nhất, ta dùng hết số dược thảo còn lại để luyện, chắc cũng chỉ ra được khoảng ba mươi viên. Đến lúc đó, các ngươi… rút thăm chia phần.”
Đàn chim lập tức xôn xao.
Ba mươi viên?
Chúng ta đây có mấy trăm con lận!
Chút đan dược đó còn chưa đủ nhét kẽ răng!
Nếu rút thăm mà không trúng, chẳng phải buồn ch/ết đi được?!
Nếu là trước đây thì cũng thôi đi, dù gì ai cũng màu xám như nhau, nhưng giờ đã có chim biến thành màu vàng rồi, sao chịu nổi?
Cùng là chim cả, vì sao tụi nó được đẹp, còn chúng ta phải giữ nguyên cái bộ dạng xấu xí này?
Phượng Khê giơ tay quát:
“Đều ngậm miệng lại cho ta! Về sau ta nói, không ai được phép chen ngang, nghe rõ chưa?”
Đám chim xám vội vàng ngậm mỏ, sau đó điên cuồng gật đầu lia lịa.
Khương Yển thì nghiến răng cười khổ, đội trưởng này chẳng khác nào Vua Chim hỗn thế!
Phượng Khê tiếp lời:
“Giờ ta nói đến lựa chọn thứ hai.
Trong Hạo Thiên Kính vẫn còn khá nhiều dược thảo. Tuy chủng loại không đủ đầy, nhưng ta có thể dùng dược liệu tương đương để thay thế.
Cho nên chúng ta sẽ ra ngoài hái thêm thuốc, chờ thu đủ rồi sẽ quay lại luyện đan cho các ngươi.
Các ngươi thấy sao?”
Lại một trận ku ku ku bàn tán.
Phượng Khê lại giơ tay, đàn chim lập tức im bặt.
“Các ngươi sợ ta nói không giữ lời, nhân lúc ra ngoài rồi chuồn luôn không về đúng không?
Chuyện này yên tâm, ta xưa nay nói là làm, chưa từng lừa chim. Đã hứa thì nhất định làm được.
Tất nhiên, nếu các ngươi vẫn không yên tâm thì có thể cử vài con đi theo chúng ta, vừa giám sát vừa hộ tống.
Các ngươi tự suy nghĩ kỹ rồi chọn đi.”
Phượng Khê nói xong cũng không hối thúc, để đàn chim tự quyết định.
Điểu Vương dẫn đám chim xám bay ra xa bàn bạc, vừa ku ku ku, vừa cảnh cáo Tiểu Hôi không được nói linh tinh.
Tiểu Hôi cảm thấy bị xem thường ghê gớm!
Tuy nói từ sau khi ký khế ước, chủ nhân tạm thời lén lút cho nó ăn nhiều món ngon, đám linh sủng của nàng cũng rất dễ thương… nhưng nó là một con đại bàng cánh vàng có nguyên tắc, sao có thể phản bội đồng loại?!
Trung hiếu khó song toàn, nó chỉ đành xin lỗi chủ nhân tạm thời vậy.
Sau một hồi ku ku ku, đàn chim xám đã đưa ra quyết định.
Phượng Khê hỏi: “Các ngươi chọn thế nào?”
Điểu Vương lóe lên vẻ gian xảo trong mắt, lại ku ku ku một hồi.
Tiểu Hôi phiên dịch: ý đại khái là chúng ta chọn phương án thứ hai, nhưng kèm theo một điều kiện: năm con Kim Vũ Điêu phải ở lại làm “chim thế thân”.
Nếu Phượng Khê giữ lời quay lại, thì vui vẻ đoàn tụ. Còn nếu thất hứa, đám Kim Vũ Điêu cũng đừng mơ sống sót.
editor: bemeobosua
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-958.html.]
Phượng Khê lập tức muốn từ chối. Đừng thấy nàng thường dùng Kim Vũ Điêu làm “chim giao tế”, nhưng bắt chúng ở lại liều mạng thì tuyệt đối không thể!
Không ngờ, Kim Vũ Điêu lại chủ động truyền thần thức cho nàng:
“Chủ nhân, chúng ta nguyện ý ở lại.”
Phượng Khê: “…”
Các ngươi điên rồi à?
Hay là trong lúc làm chim giao tế, có con nào lỡ thích trúng chim mái?
Muốn ở lại… vì yêu?
Kim Vũ Điêu nghiêm túc giải thích:
“Công pháp tu luyện của đám chim đại bàng này rất hữu ích với chúng ta, cho nên bọn ta muốn giao lưu thêm một chút.
Với lại, trong Hạo Thiên Kính cấm bay, có theo chủ nhân ra ngoài cũng chẳng giúp được gì, chi bằng ở lại làm ‘chim chất’, coi như cống hiến cho chủ nhân.”
Phượng Khê cẩn thận dò hỏi nhiều lần, xác định tụi nó thật sự tình nguyện mới đồng ý.
Sau đó, nàng cùng Điểu Vương cò kè mặc cả một hồi. Cuối cùng thống nhất: Điểu Vương cử mười con chim xám theo nàng ra ngoài, còn năm Kim Vũ Điêu sẽ ở lại.
Sau khi đạt thành hiệp nghị hòa hảo, Phượng Khê bắt đầu luyện chế Nhiễm Kim Đan.
Vì lo cho an nguy của Kim Vũ Điêu, nàng âm thầm chuẩn bị hậu chiêu.
Lúc luyện đan, nàng giở vài tiểu thủ đoạn. Nếu sau khi nàng rời đi, Điểu Vương dám lật lọng, Kim Vũ Điêu vẫn có thể dùng thứ này để khống chế tình hình.
Kim Vũ Điêu cảm động muốn khóc.
Chủ nhân tuy thường xuyên bắt tụi nó nhịn đói, nhưng thật ra vẫn rất tốt với chúng nó…
Nói đi cũng phải nói lại, tuy chưa cho tụi nó ăn thịt, nhưng dù gì cũng phát cho mấy viên Tích Cốc Đan với tinh hạch, muốn trách thì trách tụi nó ham ăn quá thôi!
Nghĩ theo hướng này thì bầy Đại Kim đúng là cảm động đến rớt lông, lập tức thấy Phượng Khê chính là chủ nhân tốt nhất trần đời, được nàng ký khế ước đúng là phần mộ tổ tiên tụi nó bị sét đánh trúng, phúc đến rồi!
Không thể không nói, đám linh sủng của Phượng Khê rất có năng lực tự an ủi mình.
Phượng Khê đưa viên Nhiễm Kim Đan cho Điểu Vương, hào sảng hỏi luôn:
"Những cuộn da dê ghi chép mấy thứ kia, các ngươi lấy từ đâu ra thế? Có thể dẫn bọn ta đi xem được không?"
Điểu Vương đáp ứng ngay, còn tiện miệng nói luôn: “Vừa hay đang định ra ngoài, tiện đường dẫn các người đi luôn.”
Phượng Khê sửng sốt. Hóa ra chỗ tàng bảo địa này nằm bên ngoài đại trận à!
Nàng lập tức ký khế ước thêm chín con đại điểu xám, cộng với Tiểu Hôi ban đầu là vừa tròn mười con.
Sau đó gọi nhóm Lạc Trần lên lưng mấy con đại điểu, theo Điểu Vương bay vút lên không trung.
Năm con Đại Kim còn lại đứng dưới đất ngẩng đầu nhìn theo, trong lòng thấy có chút… khó tả. Nhẹ nhõm không có, mà khó chịu thì cũng hơi hơi.
Nhưng rất nhanh, tụi nó đã hăng hái lại, chủ động bắt chuyện với đám chim xám còn sót lại.
“Ku ku ku…”
“Lệ lệ lệ…”
Phượng Khê ngồi trên lưng Tiểu Hôi, vừa bay vừa quan sát địa hình xung quanh.
Phía xa là núi non trùng điệp, chắc hẳn chính là hang động mà đám chim xám nhắc đến.
Ngoài ra, nàng còn trông thấy một con sông rộng chảy ngang, có lẽ là một nhánh của sông ngầm.
Nếu đúng như vậy, thì chỗ sơn cốc này có hai đường thông ra bên ngoài: một đường thủy, một đường bộ.
Không biết đại trận phong kín sơn cốc này là ai dựng nên? Chẳng lẽ là do linh khí của Hạo Thiên Kính tạo ra?
Trong lúc Phượng Khê còn đang suy tính, Khương Yển và Lạc Trần vẫn chưa hoàn hồn khỏi kinh ngạc.
Không chỉ rời đi an toàn, mà đội trưởng của họ còn mới thu nhận thêm tận mười con đại điểu màu xám, toàn là hàng hỗ trợ hạng nặng!
Nơi này cấm bay, không thể dùng kiếm bay, có mười con chim này thì đừng nói Thẩm Chỉ Lan tụ họp hai mươi người, cho dù là hai trăm người cũng không phải đối thủ!
Đội trưởng của họ đúng là quá đỉnh!
Bảo sao đám Hoài Hà lại phát cuồng vì nàng, giờ bọn họ cũng sắp hóa điên vì phấn khích đây!
Cùng lúc đó, Thẩm Chỉ Lan đang hổn hển dẫn người từ Thanh Long Phong và Chu Tước Phong chạy tới khu tàng bảo.
Lần này nàng cố tình chọn đường vòng xa nhất, đường đi gập ghềnh hiểm trở nhất, thậm chí còn phải leo vách đá mới tới được cửa hang.
Nàng tin chắc lần này sẽ không thất bại nữa.
Dù sao thì địa thế hiểm ác, người bình thường khó lòng leo lên nổi.
Lần này, nàng nhất định phải giành được cơ duyên!