Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 957
Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:39:16
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
957. Phượng Khê đầu đội một mái tóc cầu vồng, đang luyện đan.
Phía bên kia, Thẩm Chỉ Lan trong lòng vừa tức vừa hoảng.
Tức là vì đã mấy lần đoán sai chỗ, khiến mọi người uổng công vô ích. Hoảng là vì thái độ của mấy người đi cùng đã có sự thay đổi thấy rõ.
Ban đầu bọn họ theo nàng vì nghĩ nàng có bản lĩnh tìm ra cơ duyên, kết quả mỗi lần vất vả tìm được chỗ giống như đất chôn bảo vật thì cuối cùng lại chẳng có gì. Đổi lại là ai cũng sẽ sinh nghi thôi!
Lúc này, đội trưởng của nhóm Chu Tước phong, Vệ Hóa Dục, nhíu mày nói:
“Thẩm sư muội, thời gian của mọi người đều có hạn. Muội hết đi bên trái lại quay bên phải, bắt chúng ta chạy tới chạy lui, thật sự không gánh nổi nữa rồi. Không lẽ trước giờ muội đều đang lừa chúng ta?”
Thẩm Chỉ Lan trong lòng hận đến nghiến răng: Lúc chia chác chỗ tốt thì ai cũng im re, giờ lại quay ra trách ta?!
Nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ áy náy, dịu dàng:
“Vệ sư huynh, muội chưa từng nói dối nửa câu. Muội cũng không hiểu sao lại thành ra thế này. Muội chỉ muốn giúp mọi người có thêm cơ duyên, ai ngờ lòng tốt lại thành chuyện xấu, thật sự có lỗi với mọi người…”
Nói đến đây, nước mắt đã rưng rưng sắp rơi.
Tức thì có người ái mộ nàng nhảy ra bênh:
“Chỉ Lan sư muội, muội vốn là có lòng tốt giúp đỡ, chẳng qua không tìm được cơ duyên thì đâu phải lỗi của muội.”
“Đúng vậy, lần này không có thu hoạch thì chúng ta đổi chỗ khác tìm là được!”
“Biết đâu mấy chỗ đó vốn thật sự có bảo vật, chỉ là bị các đồng môn khác đến trước lấy mất rồi. Chúng ta cứ tìm thêm vài nơi nữa, kiểu gì cũng được cái gì đó.”
…
Ngay cả giọng của Vệ Hóa Dục cũng dịu lại:
“Thẩm sư muội, huynh nói nãy giờ có phần nặng lời. Nhưng muội có thể nói thật cho bọn huynh biết được không? Vì sao muội lại biết được những nơi có cơ duyên? Huynh không nghi ngờ muội đâu, chỉ là muốn cùng muội phân tích thử xem chỗ nào có vấn đề thôi.”
Thực ra trước đó cũng có người hỏi rồi, nhưng Thẩm Chỉ Lan chỉ cười không đáp, nên mọi người cũng không tiện hỏi thêm.
Lúc này, nếu không cho ra một câu trả lời rõ ràng, e là sẽ có không ít người bỏ đi.
Nàng im lặng một lúc, sau mới dịu giọng nói:
“Muội không cố ý giấu, chỉ là sợ nói ra chẳng ai tin. Từ khi bước vào Hạo Thiên Kính, muội có cảm giác như số mệnh đã an bài, có người âm thầm dẫn dắt muội đến nơi có cơ duyên.”
“Ban đầu muội cũng không tin đâu, nhưng các huynh cũng thấy rồi đó, trước kia đúng là từng có thu hoạch.”
“Chỉ là không hiểu sao hai ngày nay lại trật hoài. Nếu mọi người cảm thấy đi theo muội chỉ tốn thời gian thì cứ tự nhiên rời đi, muội sẽ không trách đâu.”
Vệ Hóa Dục nghe xong, tuy còn nửa tin nửa ngờ nhưng cũng định cho nàng thêm một, hai ngày rồi mới tính tiếp.
Đa số những người khác cũng nghĩ như vậy.
Tất nhiên, mấy kẻ si mê Thẩm Chỉ Lan thì khỏi nói, dứt khoát sống ch/ết gì cũng theo nàng.
editor: bemeobosua
Phía bên này, Phượng Khê đầu đội tóc bảy sắc cầu vồng, đang luyện đan.
Khương Yển nghiến răng nghiến lợi nói với Lạc Trần:
“Không nói đâu xa, đội trưởng nhà ta dùng chính thân mình thí nghiệm đan dược, tinh thần ấy thật khiến người ta kính nể!”
Lạc Trần đang định mở miệng thì nghe Khương Yển tiếp lời:
“Lạc sư huynh, huynh thấy ta nhuộm tóc đỏ thì có hợp không? Biết đâu cũng được ban cho may mắn một phen!”
Lạc Trần: “…”
Ngươi có rảnh thì đi tu luyện dùm ta cái. Không thấy Cảnh Viêm với mấy người khác đang ngồi nhập định sao?!
Ngay cả năm con Đại Kim cũng đang bận rộn, cố gắng kết thân với mấy con chim xám tro to đùng kia.
Không phải bọn chúng muốn thế!
Chẳng qua chủ nhân vô lương tâm kia đã nói thế này:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-957.html.]
“Từ khi ta thu nhận các ngươi đến giờ, các ngươi đã cống hiến được cái gì chưa? Ngược lại ăn của ta không biết bao nhiêu Tích Cốc Đan với thú hạch! Không thấy thẹn à?”
“Giờ ta yêu cầu các ngươi hoạt động chút xíu, vậy mà còn nấn ná chối từ? Còn có lương tâm không đấy?”
“Ta đâu có bắt các ngươi cưới gả gì, chỉ bảo các ngươi nói chuyện tử tế với tụi nó, moi ít thông tin ra, vậy mà cũng khó à?!”
“Nói thật nhé, ta làm vậy cũng là vì tốt cho các ngươi thôi. Đám chim xám kia tuy nhìn xấu xí, nhưng đánh nhau thì cực kỳ lợi hại, hơn các ngươi nhiều. Giao lưu chút đi, biết đâu tu vi tăng vèo vèo!”
…
Năm con Đại Kim nghe xong một tràng lừa tình từ Phượng Khê, đành ôm nỗi bất bình mà đi “giao tế”.
Dù cùng là chim, nhưng ngôn ngữ lại khác nhau. May mà có Tiểu Hôi làm phiên dịch nên việc trò chuyện cũng trôi chảy.
Đám Đại Kim cảm thấy mình giống như công chúa không được sủng ái trong truyện cổ, bị ép gả ra biên giới… hòa thân.
Bằng không sao chủ nhân không sai Tiểu Chim Béo làm việc này? Không phải phượng hoàng danh giá hơn à?!
Nó đâu biết, Tiểu Chim Béo hiện tại béo như con gà mái, chim xám kia nhìn còn không thèm liếc một cái!
Vậy là, trong tâm trạng bi hùng, Đại Kim bắt đầu con đường “điểu giao tế”.
Mà không ngờ, nó thật sự có thiên phú ngôn ngữ! Chưa đến nửa ngày đã chẳng cần phiên dịch nữa mà tự trò chuyện ngon lành.
Nó còn hào hứng kể chuyện thế giới bên ngoài, khiến lũ chim xám nghe mê mẩn. Dù không mấy hứng thú nhưng cũng gật gù nghe nó nói.
Đại Kim cũng hiểu thôi, thân thể của đám chim xám kia đặc biệt, lúc thì như chim, lúc như cá, thật khó tìm chỗ sinh tồn ngoài này.
Nó lại kể lể thêm chút khổ của mình: bị ép giữ dáng, bị sai đi làm ngoại giao, đúng là nước mắt chảy ngược!
Sau đó, nó khéo léo dẫn câu chuyện sang mấy món bảo bối, không ngờ đám chim xám thiệt thà, chẳng chút đề phòng mà kể ra:
“Bên kia núi có nhiều hang động, bên trong có mấy món như thế! Hồi trước còn có cả dược thảo với trái cây gì đó, tụi ta ăn hết rồi, chỉ còn lại mấy thứ linh tinh!”
Trong mắt bọn chúng, mấy thứ không ăn được thì đều là… rác.
Chỉ có thể dùng để đổi lông vàng óng ánh mà thôi.
Phượng Khê nghe được tin này, tinh thần càng phấn chấn!
Mái tóc bảy màu rung rinh theo từng nồi luyện đan lạch cạch.
Cuối cùng, nàng luyện ra một lò đan vô cùng vừa ý.
Nàng quay sang đàn chim hỏi:
“Ai thử thuốc?”
Cả đám im phăng phắc.
Lúc đầu bọn chim xám còn rất tích cực làm vật thí nghiệm, nhưng từ khi một con ăn đan xong biến thành “trọc mao kê” (gà trụi lông), cả đàn bỗng sợ hãi.
Dù sau đó nó có mọc lại lông, nhưng chuyện xấu đó cũng đủ để ghi vào lịch sử đen.
Phượng Khê dứt khoát chỉ đại một con:
“Ngươi, ăn!”
Con chim kia ôm tâm thái liều ch/ết nuốt đan dược…
Ngay sau đó, “bịch” một tiếng, ngất xỉu tại chỗ.
Mấy con khác nhìn mà sợ muốn rụng lông, may mà mình không bị gọi tên!
Nhưng rất nhanh, ý nghĩ của chúng thay đổi!
Bởi vì con vừa xỉu kia… lông dần dần đổi màu, từ xám tro chuyển sang… kim sắc rực rỡ!
Cả đàn chim xôn xao!
Nàng làm được rồi!
Nàng thật sự luyện ra đan dược có thể biến chúng thành kim mao thần điểu!
Trong mắt bọn chúng, nàng chính là thần!