Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 956

Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:39:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

956. Rốt cuộc là vì sao chứ?!

Điểu Vương tức đến mức kêu "ku ku ku" liên hồi.

Phượng Khê bất đắc dĩ nói:

“Các ngươi bảo ta nghiên cứu luyện đan nhuộm lông vĩnh viễn, nhưng lại không cho ta ký khế ước với mấy con chim các ngươi thì ta nghiên cứu kiểu gì?! Không ký khế ước, ta làm sao cảm nhận được thần thức hay khí tức của chúng, sao mà kê đúng toa, bốc đúng thuốc cho được?

Giờ tất cả đều bị nhốt ở đây rồi, còn sợ ta giở trò với các ngươi chắc?!”

Phượng Khê nói thì có lý, nhưng Điểu Vương vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.

Nó có thể ngồi lên ngôi Điểu Vương này, toàn nhờ vào trực giác thính nhạy, biết chỗ nào có lợi thì nhảy vào, thấy chỗ nào có hố là né ngay. =)))

Thế là nó chỉ bừa một con chim xám xịt rồi bảo con đó ký khế ước với Phượng Khê.

Con chim kia rõ ràng không muốn, nhưng dám cãi Điểu Vương à? Không dám. Thế là đành ngậm ngùi ký khế ước với Phượng Khê, lòng chẳng cam, tình chẳng nguyện.

Phượng Khê hơi tiếc nuối. Ban đầu còn định mượn gió bẻ măng, nhân danh "thiên tử" để điều khiển đám chim xám này, không ngờ Điểu Vương lại lanh quá.

Thôi thì được một con cũng là có thu hoạch, lúc cần thiết còn có thể xúi giục nó làm việc cho mình.

Phượng Khê giả vờ nghiên cứu thần thức của chim xám một lát, sau đó bứt một cọng lông chim, rồi để nó nhả một giọt m/áu, ngửi ngửi.

Sau đó nàng bắt đầu bày mấy chai lọ lọ ra mân mê chế thuốc.

Khương Yển nhỏ giọng hỏi Lạc Trần: “Đội trưởng thật làm được thật à? Sao tớ thấy hơi mơ hồ...”

Hoài Hà ló đầu vào: “Tin Phượng Khê, sống đến vạn năm!”

Khương Yển: “…”

Lạc Trần: “…”

Tên này càng lúc càng bị điê/n nặng!

Phượng Khê mày mò một lúc rồi cũng làm ra được một chậu thuốc nhuộm.

“Nào, Điểu Vương lại đây, ta nhuộm cho ngươi bộ lông vàng tạm thời, để ngươi đẹp trai một lúc!”

Điểu Vương vui như tết, nhảy tới luôn.

Vì nó thật sự rất rất muốn có bộ lông vàng óng ánh kia!

Phượng Khê gọi nhóm Hoài Hà: “Tới đây, các vị sư huynh! Nhuộm lông cho Điểu Vương nào!”

Bọn họ nhanh tay nhanh chân bắt đầu nhuộm lông cho Điểu Vương.

Chưa từng nằm mơ cũng không nghĩ đến có ngày mình phải… nhuộm lông cho chim sống.

Sau một hồi bận rộn, cuối cùng cũng phết hết thuốc nhuộm lên bộ lông của Điểu Vương.

Phượng Khê bảo nó đứng yên một canh giờ, sau đó đi rửa sạch là có thể có được bộ lông kim sắc lấp lánh.

Điểu Vương nghe lời hết sức, đứng y như cọc gỗ suốt một canh giờ.

Rồi rốt cuộc không chờ nổi nữa, nó bay đi luôn, chắc là đi tìm nước rửa.

Thấy hướng nó bay đi, ánh mắt Phượng Khê thoáng lóe lên.

Hướng đó rất có thể chính là lối ra. Dù sao lúc trước họ vào từ một dòng sông ngầm, có khi đó chính là nguồn nước nó đang tìm.

Tất nhiên, cũng không loại trừ có nguồn nước khác gần đây.

Nửa canh giờ sau, Điểu Vương bay về.

Từ xa xa đã "ku ku ku" vang trời!

Bộ lông kim sắc dưới ánh mặt trời lấp lánh như tơ lụa, khiến đám chim xám nhìn mà phát khóc vì ganh tị.

Đẹp quá!

Thật sự là đẹp quá đi!

Dù chỉ được đẹp trong chốc lát cũng đáng!

Thế là cả đám chim xám cùng ánh mắt đầy khát vọng nhìn chằm chằm Phượng Khê.

Phượng Khê lại mày mò thêm một chậu thuốc nhuộm nữa, gọi con chim đã ký khế ước với mình đến: “Tiểu Hôi, lần này đến lượt ngươi nhuộm lông rồi!”

Tiểu Hôi tuy cực kỳ không thích cái tên đó, nhưng nghe đến được nhuộm lông là hưng phấn kêu lên luôn.

Có vẻ bị ký khế ước cũng không tệ lắm thì phải!

Tiểu Hôi nhanh chóng được vài "sư huynh" không mấy chuyên nghiệp phục vụ.

Cũng may hiệu quả lại không tồi.

Thấy Tiểu Hôi giờ có bộ lông vàng óng ánh, bao nhiêu chim xám khác lòng đau như cắt.

Ai da…

Nếu như người ký khế ước là mình thì tốt biết mấy…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-956.html.]

Đây chính là hiệu quả Phượng Khê muốn.

Nàng muốn đám chim này vô thức cảm thấy rằng: gần gũi nàng thì có lợi, như thế mới dễ điều khiển bọn chúng.

Tiếp theo, Phượng Khê không làm thuốc nhuộm nữa, mà bắt đầu luyện đan.

Nàng cảm thấy thuốc nhuộm với Dịch Dung Đan cũng gần như một nguyên lý, đều là thay đổi ngoại hình, thế nên có thể áp dụng cách tương tự.

Sau một ngày một đêm miệt mài, cuối cùng Phượng Khê cũng chế ra được một phương thuốc.

Rồi bắt tay vào luyện.

Chỉ mất khoảng mười lăm phút, đan dược ra lò.

Ba người Khương Yển đều choáng váng!

Lần đầu tiên họ thấy có người luyện đan không theo trình tự thả dược liệu, mà nhét hết vô lò một lượt.

Mà chỉ mất có mười lăm phút?!

Kỳ lạ nhất là thành đan 100%! Mà toàn là thượng phẩm đan!

Họ đâu có biết, đây là Phượng Khê còn cố ý "giảm phong độ", chứ không thì ra toàn cực phẩm đan dược ấy chứ!

Phượng Khê cầm một viên đan ra hỏi: “Ai muốn thử?”

Lập tức có một con chim xám nhảy dựng lên: nó muốn thử!

Nó thèm bộ lông vàng của Điểu Vương và Tiểu Hôi muốn ch/ết luôn rồi!

Dù có nguy hiểm cũng phải thử!

Phượng Khê liền đưa thuốc cho nó ăn, rồi ngồi chờ kết quả, tiện thể nghỉ chút.

Nửa canh giờ sau, con chim xám… biến thành vịt xám.

Phượng Khê: “…”

Khương Yển và đám người: “…”

Cả đàn chim: “…”

Con chim thử nghiệm đáng thương hét toáng lên: “Cạc! Cạc! Cạc…”

Phượng Khê vội dỗ: “Yên tâm, ta sẽ luyện giải dược cho ngươi, đảm bảo trả ngươi về nguyên dạng!”

Quả nhiên, ăn giải dược vào thì nó trở lại bình thường.

Phượng Khê tưởng vụ tai nạn này sẽ khiến đám chim mất niềm tin ở nàng, ai ngờ nhìn lại thì…

Cả đàn chim giờ nhìn nàng bằng ánh mắt sùng bái sáng ngời!

Phượng Khê: “…”

editor: bemeobosua

Mấy con chim này đúng thật là chẳng đi đường bình thường gì cả!

Ai mà ngờ được, đám chim xám kia lại nghĩ Phượng Khê chỉ cần dùng một viên đan dược be bé là có thể biến chúng nó thành... vịt! Trong mắt chúng, nàng lợi hại đến mức ấy cơ đấy!

Lợi hại như vậy thì chắc chắn luyện ra được đan dược khiến chúng nó biến thành... chim lông vàng chói lọi luôn!

Hai ngày tiếp theo, Phượng Khê miệt mài chỉnh sửa phương thuốc, nhưng kết quả thì không được như ý chút nào.

Tuy có thể biến chim xám thành các loại yêu cầm khác, nhưng bộ lông thì vẫn xám ngoét, cụp xì, không đổi tí nào. Thậm chí có lần còn chế ra đan dược khiến một con chim xám biến thành... gà trụi lông.

Con đó xỉu tại chỗ luôn.

Phượng Khê thở dài:

“Điểu Vương, ta thấy chắc do ta không đủ phấn khích nên đầu óc mới kém linh hoạt. Hay là ngươi lại đi kiếm thêm ít bảo bối về cho ta nghịch tiếp đi, biết đâu ta lại nảy ra linh cảm?”

Điểu Vương dù thấy lý do này hơi... củ chuối, nhưng vẫn sai thuộc hạ đi lùng tiếp.

Chẳng mấy chốc, Phượng Khê lại được bầy chim tặng đồ.

Nàng lập tức hăng hái, tiếp tục vùi đầu nghiên cứu đan phương, thậm chí không tiếc dùng chính mình làm chuột bạch thử thuốc, suýt nữa thì tự biến thành đầu hói! =)))

Cả đàn chim xúc động rơi nước mắt!

Không đợi Phượng Khê mở lời, bầy chim đã chủ động bay đi kiếm thêm một đống bảo vật về dâng nàng. =)))

Khương Yển bĩu môi:

“Đội trưởng nhà ta đúng là có số hưởng cơ duyên quá thể! Ta tính sơ sơ thôi nhé, mấy cái động phủ cấp cao nàng đào được cũng phải tám cái rồi đó!”

“Mà toàn là của mấy đại năng giàu sụ chứ không phải dạng thường! Nếu gặp thêm vài chỗ nữa, chắc phải gom được vài chục cái cũng nên!”

Cùng lúc đó, Thẩm Chỉ Lan mặt đen như đáy nồi.

Nàng dẫn người của Chu Tước Phong và Thanh Long Phong lặn lội vất vả mới tìm được mấy chỗ nghi là tàng bảo địa, ai ngờ bên trong trống rỗng, đến cả cọng lông cũng không có!

Vì sao?

Rốt cuộc là vì sao chứ?!

Loading...