Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 955

Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:39:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

955. Cầu xin ngươi, làm ơn giữ thể diện chút đi!

Phượng Khê cảm thấy Khương Yển nói quá đáng thật sự!

Nhưng mà, nghĩ đến con Kỳ Lân to đùng kia… nàng lại cảm thấy, hình như cũng không phải quá đáng cho lắm.

Haizz…

Có đôi khi, người mà có khí chất quá cũng là phiền toái. Trước thì bị Kỳ Lân nhận làm nương, giờ lại bị đám chim xám xịt này đòi nhận làm… cô cô!

Phải rồi, Huyết Ma tộc còn nhất định bắt nàng làm Thánh Cô nữa cơ…

Phượng Khê ôm tâm thái “thử hỏi chơi thôi” mà hỏi đám chim xám:

“Các ngươi muốn nhận ta làm cô cô thiệt hả?”

Đám chim xám nghe vậy, đồng loạt nhìn nàng như thể nàng đi/ên rồi!

Chúng ta muốn nhận ngươi làm cô cô?

Ngươi sợ là đang mơ giữa ban ngày đó chớ!

Từ mấy tiếng kêu “ku ku ku” đầy phẫn nộ của bọn chúng, Phượng Khê nghe ra ngay cái mùi… từ chối.

Xem ra là nàng tự mình đa tình rồi.

Nhưng mà, rốt cuộc đám chim xám này ghen tị với Đại Kim ở điểm nào chứ?

Ánh mắt nàng không nhịn được mà đảo qua đảo lại giữa Đại Kim và đám chim xám.

Ghen vì cái đầu của Đại Kim?

Nhưng mà đầu hai bên cũng đâu khác gì nhau mấy?

Ghen vì tu vi?

Tuy rằng tu vi của Đại Kim có cao hơn tụi chim xám một tí, nhưng cũng đâu đến mức ghen tị dữ vậy?

Chẳng lẽ là… ghen vì lông chim của Đại Kim có màu vàng kim?

Ể?

Có đôi khi, thứ nhìn có vẻ phi lý… lại chính là đáp án hợp lý nhất!

Thế là nàng lập tức hỏi đám chim xám:

“Các ngươi ghen với lông vàng của Đại Kim à?”

Đám chim xám lập tức hai mắt sáng lên, kêu "ku ku ku" điên cuồng, còn gật đầu lia lịa!

Phượng Khê: “…”

Một lũ yêu sắc cạn cợt!

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bộ lông vàng óng ánh của Đại Kim… nhìn đúng là vui mắt thiệt!

Phải rồi, Hạo Thiên Kính cũng màu vàng óng ánh mà!

Nàng chính là mê mẩn cái gì ánh vàng rực rỡ!

Mới vừa thấy ánh vàng là nghĩ ngay tới vàng ròng…

Đại Kim thì khỏi nói, vừa nghe thấy đám chim kia ghen với bộ lông vàng của mình, tự tin lập tức bùng nổ!

Ban nãy còn vì không được ăn thịt mà ỉu xìu, giờ cổ cũng ngẩng cao trở lại!

Nó còn cố ý lắc người mấy cái, để lông vàng óng ánh càng thêm lấp lánh lung linh.

Cảnh này khiến đám chim xám xịt kia ghen muốn nổ mắt!

Thứ chúng nó không hài lòng nhất chính là bộ lông xám tro nhàm chán của mình!

Quá quê mùa!

Quá xấu xí!

Người ta toàn nói "đại bàng cánh vàng", chứ ai đời đi khen "đại bàng cánh xám" bao giờ?!

Bọn chúng không dám tưởng tượng, nếu như cũng có một bộ lông vàng lấp lánh như vậy thì phải đẹp cỡ nào!

Nhưng thấy Phượng Khê hỏi xong liền im re, đám chim lại bắt đầu bất mãn kêu “ku ku ku” ầm ĩ.

Phượng Khê giơ tay lên: “Im lặng, trật tự nào!”

Đám chim xám lập tức ngoan ngoãn như gà, im thin thít.

Phượng Khê chắp tay sau lưng, nghiêm túc nói:

“Ta cho các ngươi hai lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất: ta pha chế một loại thuốc tạm thời, nhuộm lông các ngươi thành màu vàng, nhưng chỉ dùng được một lần, lông mới mọc ra vẫn cứ là màu xám, chỉ chữa phần ngọn chứ không trị được gốc rễ.

Lựa chọn thứ hai: ta bỏ thời gian, tốn công tốn sức, điều chế đan dược đặc biệt giúp các ngươi đổi gen, à nhầm, đổi lông luôn từ trong gốc, lông mới mọc ra sau này cũng là vàng kim sáng loáng.

Các ngươi chọn cái nào?”

Đám chim xám kêu “ku ku ku” không ngớt.

Ngốc cũng biết chọn loại thứ hai rồi!

Phượng Khê giơ tay ý bảo bọn chúng im lặng, rồi nói:

“Xem ra các ngươi định chọn loại thứ hai. Nhưng mà đan dược loại đó vừa tốn thời gian vừa tốn nguyên liệu, chưa chắc đã thành công đâu.

Hơn nữa, bọn ta đến đây là để tìm cơ duyên, không thể phí hết thời gian để đi nhuộm lông cho các ngươi được!

Trừ phi… các ngươi có thể cho bọn ta chỗ tốt tương xứng. Ví dụ như giúp bọn ta tìm vài cơ duyên, bảo vật linh tinh các kiểu, thế nào?”

Đám chim xám họp khẩn cấp “ku ku ku” một trận, sau đó chia nhau bay đi.

Khoảng chừng một canh giờ sau, bọn chúng lũ lượt bay về, bắt đầu… dỡ hàng!

Cuộn da dê, linh khí kết tinh, bình ngọc… lần lượt được ném đầy đất.

Phượng Khê: (???)

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-955.html.]

Nàng chẳng qua chỉ thuận miệng nói chơi thôi, nghĩ cùng lắm thì tụi nó kiếm ít dược liệu lặt vặt là cùng, ai ngờ đâu, lại gặp được kinh hỉ to đùng!

Cơ hội đúng là luôn ưu ái những ai biết “nhổ lông dê” đúng lúc! =)))

editor: bemeobosua

Mấy người nhà Hoài Hà nhìn mà tròng mắt suýt lòi ra!

Đám chim này chẳng lẽ vừa đào trộm mộ của một vị đại năng nào đó về à?!

Chứ không thì lấy đâu ra nhiều bảo vật thế kia?!

Phượng Khê thuận tay cầm một cuộn da dê lên xem thử, bên trong ghi chép đúng là phương thuốc luyện đan.

Nàng vừa đọc xong, cuộn da dê liền bốc cháy, hóa thành tro bụi.

Phượng Khê: “…”

Nàng thế mà quên khuấy mất!

Nhưng mà... trước đó tứ đại thế gia cũng từng đưa cho nàng không ít cuộn da dê, có thấy cái nào tự bốc cháy đâu chứ?

Ngay khi Phượng Khê còn đang thắc mắc, Khương Yển trợn tròn mắt như hạt châu:

"Ơ? Ta nghe nói dạo gần đây trong Tàng Thư Các có mớ cuộn da dê tự dưng cháy mất, không phải đội trưởng làm đó chứ?"

Phượng Khê: "……"

Câm miệng giùm cái đi!

Ta thật sự dư hơi mới dắt ngươi theo!

Hoài Hà trừng mắt liếc Khương Yển một cái:

"Ngươi nói linh tinh gì vậy! Nhất định là mấy cuộn da dê này đặc biệt thôi, hễ ai đọc rồi là nó tự hủy.

Đội trưởng, ta nói có lý chứ?"

Phượng Khê nghiêm túc gật đầu tán thưởng.

Tiểu tử này... có tiền đồ đó!

Ngay cả ta còn chưa nghĩ ra cái lý do này luôn ấy chứ!

Khương Yển gãi đầu, cứ cảm thấy dạo này Hoài Hà là lạ.

Lạ ở đâu nhỉ?

Giống như... càng ngày càng giống chó theo đuôi!

Phượng Khê sợ mấy cuộn da dê khác cũng bốc cháy nốt, bèn không thèm lật tiếp nữa.

Chẳng cần ra hiệu, Quân Văn đã rất biết điều thu sạch mọi thứ vào nhẫn trữ vật.

Thu xong liền nói:

"Ta giữ trước, ra ngoài rồi chúng ta chia chiến lợi phẩm!"

Ba người Lạc Trần: Chia... chiến lợi phẩm á?!

Thật ra bọn họ cũng không có ý kiến gì. Dù sao đồ này là đội trưởng dựa vào bản lĩnh mà lấy về, không liên quan gì đến họ, không chia thì cũng chẳng có gì sai.

Đúng lúc này, đám đại điểu xám xịt bắt đầu giục Phượng Khê mau chế đan dược đổi màu lông cho bọn nó.

Phượng Khê chớp chớp đôi mắt:

"Chế đan tốn thời gian lắm, hay là thế này đi, ta có năm con Kim Vũ Điêu, các ngươi... kết hôn đi!

Biết đâu đời sau sinh ra đã có bộ lông vàng chóe rồi thì sao?

Cách này có phải thơm hơn ăn đan dược không?!"

Đám đại điểu xám: "……"

Đám Kim Vũ Điêu: "……"

Làm ơn... làm ơn đi, làm người chút được không?!

Mấy cái biện pháp không phải của con người như này, có thể đừng nói ra nữa được không?!

Phượng Khê vẫn mặt dày thuyết phục:

"Ta nói chứ, cách này mới là lâu dài đó nha!

Các ngươi nghĩ đi, ta có biến lông mấy ngươi thành màu vàng, thì đời sau sinh ra chẳng lại vẫn xám ngoét à?

Không thể chỉ lo cho bản thân mà mặc kệ tương lai con cháu chứ!"

Đám đại điểu xám dĩ nhiên không muốn trộn giống m/áu mủ, lập tức phẫn nộ kêu "ku ku ku", biểu thị: Không đời nào!

Đám Kim Vũ Điêu thầm nghĩ:

“Không phải chỉ mấy ngươi khó chịu đâu, tụi ta còn khó chịu hơn đây này!

Bộ dạng xấu hoắc xấu huơ kia mà đòi sánh vai tụi ta á?!”

Phượng Khê thật ra cũng đâu có kỳ vọng mấy con chim này chịu nghe theo, nói vậy là để... lót đường sẵn.

Lỡ sau này nàng nghiên cứu không ra được cách nhuộm lông vĩnh viễn, thì có cớ đổ hết tại bọn chim:

“Ta đã chỉ đường sáng, là các ngươi không chịu đi, đừng trách ta!”

Nàng khoát tay ra hiệu mấy con chim im lặng, rồi hỏi:

"Trong các ngươi ai là Điểu Vương?"

Một con chim to nhất trong đám xám kêu mấy tiếng "ku ku ku" trả lời.

Phượng Khê gật đầu:

"Ngươi lại đây, ta ký khế ước với ngươi!"

Điểu Vương: "……"

Ngươi bị đi/ên thật rồi hả?!

Loading...