Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 954

Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:39:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

954. Chúng nó hâm mộ ngươi cái gì?

Phượng Khê cùng hai người kia đều biết Khương Yển tính thẳng thắn, thật thà, sẽ không so đo với hắn.

Hoài Hà hiểu ý, nên tự mình bước lên sân khấu!

Rốt cuộc chuyện hoà giải này, hắn hiểu rõ nhất!

Hắn cười nói:

“Đương nhiên không giống nhau rồi. Thẩm Chỉ Lan là dựa vào chính sức mình mà leo lên, còn đội trưởng bọn họ là do tông chủ mời đến! Là khách quý của Trường Sinh Tông chúng ta!

Đội trưởng, Thẩm Chỉ Lan bọn họ đã đi rồi, tiếp theo chúng ta làm gì đây?”

Phượng Khê liền theo hắn hỏi tiếp:

“Thẩm Chỉ Lan chủ yếu nhắm vào ba người sư huynh muội chúng ta, chắc chắn không chạy đi tìm mấy đệ tử Ngộ Đạo Phong khác để gây phiền phức đâu, nên chuyện tiếp theo là tìm kiếm cơ duyên.

Lạc sư huynh, Khương sư huynh, hai người có kế hoạch gì không?”

Nàng nói thế cũng vì muốn tạo điều kiện cho Lạc Trần và Khương Yển, nếu hai người muốn theo bọn họ thì cứ theo, không muốn cũng không khó xử.

Khương Yển không mấy để ý đến ý đồ của Phượng Khê, nhưng Lạc Trần thì hiểu rõ.

Hắn liền nói: “Đội trưởng, chúng ta tất nhiên đi theo muội, sai bảo gì cũng nghe!”

Khương Yển phụ họa: “Đúng thế, gặp được đội trưởng, chúng ta tất nhiên đi theo hỗ trợ!”

Phượng Khê cười nhỏ: “Tốt, vậy thì chúng ta đi cùng nhau!”

Hoài Hà trong lòng thầm nghĩ, Phượng Khê chỉ hỏi Lạc Trần và Khương Yển có đi không mà không hỏi mình, thế này nói rõ hắn là người một nhà rồi!

Hắn cuối cùng cũng đánh vào trận doanh của ba người sư huynh muội bọn họ rồi!

Không, đúng hơn là đánh vào một thế trận nhỏ!

Hắn muốn cứu lấy đại lục Cửu U!

Hắn muốn cứu vớt những người đang chịu thương tổn!

Hắn muốn lưu danh muôn đời!

Hắn muốn tên tuổi mãi được truyền lại!

Có vẻ như lời nói kia hơi... quá phô trương rồi...

Đang lúc Hoài Hà lâng lâng trong lòng, Khương Yển tò mò hỏi Phượng Khê: “Đội trưởng, lúc nãy ta thấy một con cá lớn đuôi rất to, sao bây giờ không thấy nó đâu?”

Thẩm Chỉ Lan vừa đi, Phượng Khê đã cho Ngư Lạc Cuồng Bạo thu vào trong túi ma thú, nên Khương Yển mới hỏi vậy.

Phượng Khê cười khẽ nói: “Đó là một con thú cưng nhỏ của muội, có dịp sẽ thả ra cho huynh xem.”

Khương Yển tuy thẳng thắn nhưng cũng biết ý, thấy Phượng Khê không muốn nói nhiều nên chỉ gãi đầu rồi không hỏi nữa.

Lúc này Hoài Hà lên tiếng:

“Đội trưởng, ta vừa nghe bọn họ nói, hình như Thẩm Chỉ Lan có cách nào đó tìm được cơ duyên, hay là chúng ta theo chân họ đi xem sao? Kiếm chỗ núp như bọ ngựa bắt chim sẻ ấy?”

Quân Văn nhếch mép nói: “Ngươi tưởng dễ thế à? Mặc dù bọn họ đã đi xa, nhưng Thẩm Chỉ Lan bọn họ vẫn còn hơn hai mươi người đó. Nếu ta theo sau, chưa chắc ai mới là hoàng tước!”

Hoài Hà thầm đồng ý, điều đó đúng thật.

Phượng Khê định nói gì đó thì bỗng nhìn thấy không xa có một đám cỏ nước lóe lên một mảng màu xám mờ.

Nàng giật mình, vội đi tới kiểm tra.

Lay vài lần cũng không thấy gì lạ.

Nhưng Phượng Khê cảm nhận rõ nơi đây có điều khác thường, rất có thể đó là chỗ ẩn náu của bọn cá lớn màu xám kia.

Hay là nơi này có trận pháp?

Phượng Khê nghiên cứu suốt nửa ngày vẫn không tìm ra nguyên nhân, trong khi năm người bọn họ cũng không am hiểu gì về trận pháp, đành phải nhìn nhau dò xét.

Quân Văn thò đầu qua nói: “Tiểu sư muội, nếu nơi này có trận pháp, vậy bọn cá lớn màu xám kia làm sao có thể vào? Chẳng lẽ chúng cũng biết trận pháp sao?!”

Phượng Khê giật mình, liền dùng thần thức ra lệnh cho Ngư Lạc Cuồng Bạo:

“Cho ta một x/ác cá lớn màu xám!”

Ngư Lạc Cuồng Bạo hơi miễn cưỡng, đồ dự trữ lương thực ít ỏi lại phải hy sinh một con, nhưng vẫn không dám từ chối.

Một lát sau, Phượng Khê nhận được một nửa x/ác cá lớn màu xám.

Phượng Khê thầm nghĩ: “Ngươi thật keo kiệt!”

Nàng vứt nửa x/ác cá màu xám đó vào bụi cỏ gần đó, ngay lập tức phát hiện linh lực biến hóa.

X/ác cá màu xám biến mất trong nháy mắt, Phượng Khê cùng Quân Văn và mọi người nhảy vào bụi cỏ, thân hình lập tức biến mất.

Chỉ một lúc sau, cảnh tượng trước mắt họ thay đổi.

Ban đầu còn ở dưới nước, giờ lại ở một thung lũng núi.

Không xa chỗ họ còn có một nửa x/ác đại điểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-954.html.]

Khương Yển kinh ngạc kêu lên: “Đội trưởng, muội vừa ném vào là nửa con cá, sao giờ lại biến thành xác chim? Ta có phải bị ảo giác không?”

Nói rồi tự khép chân, đ.ấ.m đùi một cái đau đến nhăn mặt.

editor: bemeobosua

Phượng Khê cũng bực mình, rõ ràng x/ác cá màu xám sao lại thành chim?

Hơn nữa con chim này đầu to một cách bất thường!

Đúng lúc đó, trên không vang lên tiếng “ku ku ku”.

Phượng Khê ngẩng đầu nhìn lại, thấy một đàn đại điểu màu xám đang bay lượn trên đầu, che kín cả trời.

Nàng trong lòng có một suy đoán cực kỳ táo bạo.

Rằng mấy con đại điểu màu xám kia chính là những con cá lớn màu xám biến hóa mà thành.

Nàng nhớ tới một đoạn truyền thuyết mô tả:

“Ở Bắc Minh có một loài cá tên là Côn. Côn rất to, không biết dài mấy nghìn dặm. Khi hóa thân thành chim thì gọi là Bằng…”

Nhưng hiện tại nàng không có thời gian suy nghĩ tiếp, vì những con đại điểu màu xám trong mắt đầy sát khí, đã lao thẳng xuống dưới.

Phượng Khê thật ra muốn chạy trốn, nhưng căn bản không biết làm sao thoát ra ngoài, bọn họ tiến vào nơi này thoạt nhìn chẳng khác gì chốn khác.

May mà có trận pháp dùng được, nàng chạy nhanh bắt đầu bày trận.

Nàng một tay bày trận, trong lòng thì âm thầm than: cái Hạo Thiên Kính kia cũng chẳng biết cho dùng cái gì, không dùng được cái gì, cứ như chủ nhân nó vô cùng thích làm theo ý mình vậy á!

Dẫu sao cửa ra vào của nơi này chắc chắn có trận pháp, có thể dùng trận bàn cũng chẳng lạ.

Nhóm đại điểu màu xám bắt đầu lần lượt lao sâu vào trận pháp Phượng Khê vừa bày!

Chúng mang trong lòng ngọn lửa báo thù cháy rực, vốn tưởng đời này báo thù sẽ vô vọng, không ngờ nha đầu đáng ghét này lại đến tận cửa!

Nếu còn ở trong ổ mà để nha đầu ch/ết tiệt kia chạy thoát, thì chúng coi như uổng công sống!

Dù trong người Phượng Khê có nhiều trận bàn dự trữ, nhưng số lượng đại điểu màu xám quá đông, vừa mở một trận thì trận phía trước liền tan tành.

Cứ thế mà tiếp tục, căn bản không thể chống đỡ lâu.

Lúc này, Phượng Khê nghĩ tới mình vẫn còn năm con Kim Vũ Điêu.

Nàng sắp ch/ết cũng phải chạy cho sống, biết đâu chúng có thể bay thoát khỏi đây!

Vì thế nàng thả Đại Kim ra.

Kim Vũ Điêu đói ngấu nhìn những con đại điểu màu xám bụ bẫm, nước dãi rớt ra thành dòng!

Nhưng vẫy hai cánh, căn bản không thể cất cánh bay lên.

Kim Vũ Điêu thất vọng vô cùng.

Tưởng mộng thành sự thật, kết quả còn chưa kịp bắt đầu đã tỉnh mộng.

Phượng Khê thật ra cũng không quá bất ngờ, bởi giống như trong bí cảnh, yêu thú ngoại lai thường không thể bay.

Nàng đang định thu Đại Kim vào túi linh thú thì bọn đại điểu màu xám bỗng ngừng tấn công, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Đại Kim.

Từ ánh mắt bọn chúng, Phượng Khê nhận ra… bọn nó đang hâm mộ.

Nàng thật sự rất bực bội, chúng hâm mộ Đại Kim cái gì?

Chẳng lẽ hâm mộ Đại Kim vì đã bị nàng ký khế ước?

Nàng có sức hấp dẫn nhân cách mạnh đến vậy sao?!

Dĩ nhiên, nàng biết không phải vì lý do đó, liền hỏi Đại Kim:

“Chúng nó hâm mộ ngươi cái gì?”

Đại Kim đáp:

“... Chẳng lẽ là hâm mộ dáng vẻ tuyệt đẹp của ta? Rốt cuộc ta luôn ăn uống điều độ mà.”

Phượng Khê cạn lời:

Tất cả đều đói đến mức muốn ch/ết, muốn đi đầu thai rồi!

Ta không cho các người Tích Cốc Đan sao?!

Ta không cho các người thú hạch sao?!

Ta không ba tháng một lần cho các người thịt ăn sao?!

Phượng Khê thấy hỏi Đại Kim cũng chẳng ra gì, liền nhìn về phía những con đại điểu màu xám đang ngồi xổm không xa, ánh hào khí bừng bừng nói:

“Các ngươi có thực sự hâm mộ Đại Kim không? Đưa ra yêu cầu đi, ta sẽ đáp ứng!”

Bọn đại điểu màu xám hiện ánh mắt vừa tin vừa ngờ, rồi bắt đầu gào ku ku ku điên cuồng...

Khương Yển bên cạnh nói:

“Đội trưởng, chẳng lẽ chúng tưởng muội là cô cô của chúng sao?”

Phượng Khê: “……”

Loading...