Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 952

Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:39:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

952. Các ngươi xếp hàng ở đây là để hoan nghênh ta sao?

Ba người Phượng Khê đang truy đuổi đàn cá xám lớn thì tình hình dưới sông ngày một phức tạp hơn. Không chỉ có nhiều loại thủy sinh mọc lên rậm rạp, mà còn bắt đầu xuất hiện những con tôm cá nhỏ lượn lờ.

Thế nhưng, đàn cá xám lớn kia lại đột ngột biến mất không thấy tăm hơi.

Cả ba đều thấy kỳ lạ, rõ ràng khoảng cách giữa bọn họ với đàn cá đâu có xa, sao tự dưng lại lặn mất tăm?

Phượng Khê đang định điều tra rõ ràng thì mơ hồ nghe thấy bên bờ sông có động tĩnh.

Nàng lập tức thu Ngư Lạc Cuồng Bạo vào túi linh thú, lặng lẽ bơi tới một bụi thủy thảo, núp bên trong, lợi dụng cỏ nước che chắn mà ngó lên bờ.

Chỉ thấy trên bờ có hai nhóm người đang giằng co.

Một nhóm là đám người Thẩm Chỉ Lan, còn nhóm kia chỉ có ba người: Cảnh Viêm, Lạc Trần và Khương Yển.

Thẩm Chỉ Lan đang ra sức khuyên can hai người Lạc Trần và Khương Yển:

“Chúng ta đến đây chỉ để tìm Cảnh Viêm, không liên quan gì đến các ngươi. Các ngươi đừng dính vào vũng nước đục này!

Hơn nữa, chúng ta cũng không có ý làm hại Cảnh Viêm, chỉ là muốn nhờ huynh ấy giúp tìm Phượng Khê để nhờ nàng giải độc cho thôi.”

Khương Yển cười khẩy: “Lừa ai chứ không lừa được ta! Ai chẳng biết ngươi với Phượng Khê có thù, chúng ta mà giao Cảnh Viêm ra, e là đến nhặt x/ác cũng chẳng còn nguyên!”

Nói rồi hắn liếc về phía đám Hứa Trí Xa:

“Các ngươi đường đường là người có danh tiếng, vậy mà cũng đi theo Thẩm Chỉ Lan cấu kết làm bậy, thật khiến người ta mở mang tầm mắt!”

Hứa Trí Xa và những người bên cạnh hơi xấu hổ, nhưng cũng không nói gì.

Chỉ có tên Đinh Văn Xương của Chu Tước Phong hừ lạnh:

“Khương Yển, ngươi thôi cái giọng mỉa mai đó đi! Chúng ta với sư muội Chỉ Lan chỉ là hợp tác thôi. Còn ngươi á? Suốt ngày bám theo Phượng Khê như con ch.ó theo đuôi, không biết xấu hổ à?”

Tính tình Khương Yển vốn nóng nảy, nghe vậy liền rút kiếm ra:

“Đinh Văn Xương! Có gan thì ra đây solo với ta một trận, xem ta có đánh cho ngươi răng rơi đầy đất không!”

Cảnh Viêm vỗ vai hắn: “Khương sư huynh, để ta nói vài câu với bọn họ rồi đánh cũng chưa muộn.”

Khương Yển nể mặt Cảnh Viêm, lườm Đinh Văn Xương một cái sắc như da/o rồi im lặng.

Cảnh Viêm nhìn về phía đám người Thẩm Chỉ Lan, nói:

“Không bàn chuyện Hoài Hà hạ độc là thật hay giả, ta chỉ hỏi một câu: hắn thân cô thế cô, sao phải khiêu khích các ngươi?

E là các ngươi muốn ra tay trước nên hắn mới phản kháng chứ gì?

Để ta đoán xem nào… có phải là vì tranh đoạt thiên tài địa bảo gì đó?

Các ngươi làm chuyện không quang minh chính đại, bây giờ còn mặt dày tới tìm tiểu sư muội ta đòi lời giải thích?

Thật là không biết xấu hổ đến cỡ nào!”

Đám người Hứa Trí Xa đỏ mặt cúi đầu, không nói được gì.

Nhưng vẫn có vài kẻ không phục, đứng đầu là Đinh Văn Xương.

Hắn hừ lạnh: “Chúng ta không có thời gian cãi vã với ngươi! Nếu không muốn liên lụy Lạc Trần và Khương Yển thì ngoan ngoãn đi theo bọn ta, bằng không… ba người các ngươi một kẻ cũng đừng hòng thoát!”

Cảnh Viêm nhàn nhạt đáp: “Cảnh Viêm ta xưa nay làm việc luôn tự gánh trách nhiệm, tuyệt không liên lụy bằng hữu.

Lạc sư huynh, Khương sư huynh, hai người đi đi! Nếu gặp tiểu sư muội của ta, bảo nàng đến cứu ta.”

Khương Yển định mở miệng, nhưng bị Lạc Trần lườm một cái liền im bặt.

Lạc Trần ôm quyền nói: “Cảnh Viêm sư đệ, chúng ta đi trước. Bảo trọng!”

Đinh Văn Xương bĩu môi, người trong tông môn khen Lạc Trần tận mây xanh, nhưng nhìn xem, cũng chỉ là đồ nhát gan!

Không chỉ hắn, mấy đội trưởng kia cũng đều là hạng người do dự thiếu quyết đoán.

Chỉ có sư muội Chỉ Lan là người quyết đoán, có phong thái làm nên đại sự.

Nghĩ tới nhiệm vụ mà Hàn phong chủ giao phó, hắn nhìn Cảnh Viêm mà ánh mắt dần hiện sát khí.

Đám Hứa Trí Xa cũng không ngờ Lạc Trần lại đồng ý rút lui nhanh gọn như vậy, nhưng nghĩ lại cũng hợp lý, ai mà chẳng ích kỷ, Cảnh Viêm cũng chỉ là người của Ngộ Đạo Phong trên danh nghĩa mà thôi.

Khi mọi người còn đang rối ren tính toán, Cảnh Viêm đột nhiên kinh ngạc hô lớn:

“Tiểu sư muội!”

Mọi người theo phản xạ quay đầu lại, kết quả… chẳng thấy ai cả.

Lúc quay lại thì ba người Cảnh Viêm đã chạy được mấy trăm trượng!

Mọi người: “……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-952.html.]

Không phải nói Cảnh Viêm tính tình trầm lặng, không giỏi tính toán sao? Sao giờ cũng đầy bụng mưu mô thế này?

Ngay cả tên đầu đất Khương Yển cũng biết diễn kịch?

Lạc Trần, người xưa nay chính trực, cũng hóa thành gian trá?

Ngộ Đạo Phong rốt cuộc đang nuôi thứ tà môn gì vậy?!

Thẩm Chỉ Lan nghiến răng: “Đuổi theo!”

editor: bemeobosua

Mọi người còn đang định đuổi, thì đột nhiên một giọng nói thanh thanh vang lên:

“Ơ kìa, đông đủ quá ha! Các ngươi đây là đang xếp hàng chào đón ta đấy à?!”

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa dòng sông, trong đám thủy thảo nhô ra một cái đầu nhỏ xinh xắn, nở nụ cười tươi như hoa, chính là Phượng Khê.

Ánh mắt Thẩm Chỉ Lan nhìn nàng hệt như muốn phóng độc: “Phượng Khê! Hoài Hà dùng độc của ngươi để hạ độc bọn ta, mau giao giải dược ra đây!”

Phượng Khê nghiêng đầu ngó nàng:

“Ngươi chắc là Hoài Hà hạ độc à? Ta tính toán một chút, hình như loại độc này là do ngươi thả ra thì phải?

Ngươi vừa ăn cướp vừa la làng, chẳng phải là muốn dụ ta vào bẫy sao?

Thẩm Chỉ Lan, ta biết ngươi ghét ta, nhưng cũng đâu thể coi đệ tử bốn phong như lũ ngốc mà chơi đùa như vậy chứ?

Còn nữa, các ngươi là nghĩ gì mà lại đứng chung hàng với một sao chổi bị thiên lôi đánh hả?

Các ngươi trúng độc, cho dù không phải do nàng hạ, thì cũng là do nàng bày kế!

Có phải nàng hứa hẹn gì với các ngươi không? Đừng mơ tưởng nữa! Nếu thực sự có lợi ích to như vậy, nàng đã sớm giấu tiệt đi rồi, sao có thể chia cho các ngươi?

Các ngươi nghĩ nàng có lòng tốt như ta chắc?”

Nghe vậy, trong lòng nhiều người bắt đầu d.a.o động, đặc biệt là đám Hứa Trí Xa. Ban đầu vốn đã không đồng tình với cách làm của Thẩm Chỉ Lan, giờ nghe Phượng Khê nói, lại càng thấy… có lý!

Thẩm Chỉ Lan tức đến xanh mặt: “Phượng Khê! Ngươi thôi ngay cái trò ly gián! Có giỏi thì lên đây!”

Phượng Khê nghiêng đầu: “Có giỏi thì xuống đây!”

Thẩm Chỉ Lan thật sự muốn nhảy xuống lôi nàng lên đập cho một trận, nhưng lại không dám.

Bởi vì nàng cảm thấy chắc chắn dưới nước có mai phục, bằng không Phượng Khê đã chẳng dám lộ liễu như thế.

Nàng tinh, nhưng không có nghĩa người khác ngốc!

Lúc này, Đinh Văn Xương thật sự nổi điên. Trước đó trong tuyển chọn thí luyện, ngoài bốn đội trưởng và Thẩm Chỉ Lan, chỉ có mình hắn bắt được Đăng Vân Quả.

Thêm vào đó, Hàn phong chủ đã hứa chỉ cần g/iết được một trong ba người Phượng Khê, hắn sẽ được thu làm đệ tử thân truyền.

Vì vậy, hắn cười lạnh:

“Phượng Khê, ngươi chán sống rồi!”

Nói xong liền nhảy xuống sông.

Phượng Khê chớp mắt một cái, rút đầu lại xuống nước.

Mọi người trên bờ chờ mãi mà không thấy tiếng đánh nhau gì cả.

Chưa được bao lâu, Phượng Khê lại ngoi đầu lên, thở dài:

“Đinh Văn Xương bị một con cá lớn màu xám ăn mất rồi! Nuốt một phát như ăn táo ấy, chẳng nhai nhó gì luôn! Các ngươi có muốn xuống dưới bầu bạn với hắn không?”

Mọi người theo bản năng lui lại mấy bước.

Cá lớn màu xám?

Nếu thật sự có con cá lớn màu xám gì đó, vậy sao Phượng Khê lại bình an vô sự?

Xem ra tám chín phần là Đinh Văn Xương bị Phượng Khê giở trò gì đó mà ch/ết oan rồi.

Thẩm Chỉ Lan nghiến răng:

“Các vị, Phượng Khê công khai hãm hại đồng môn, chúng ta không thể làm ngơ được! Mau cùng nhau xuống đó!”

Phượng Khê bĩu môi:

“Thẩm Chỉ Lan, ai nấy đều tới Hạo Thiên Kính để tìm cơ duyên, ngươi thì giở giọng đạo đức giả, lôi kéo người ta dính vào ân oán cá nhân, ép họ làm chuyện xấu với ngươi.

Ta nghi ngờ lắm nha, ngươi cố tình đấy! Rõ là không muốn ai khác đoạt được cơ duyên!

Quả nhiên ngươi bị sét đánh cũng là có nguyên do!

Vừa hèn vừa ngu, bị trời đánh cũng đáng đời!”

Loading...