Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 951
Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:39:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
951. U rống! Bọn ta tới rồi đây!
Trong lòng Hoài Hà lúc này có tới mười vạn dấu chấm hỏi lơ lửng, nhưng chẳng dám hỏi, đành câm lặng vác kiếm theo mọi người cùng đồng thanh hô hào.
Ban đầu hắn còn tưởng mọi người làm bộ làm tịch, giả giả thật thật, ai ngờ theo thời gian lại vô thức bị bầu không khí hào hùng ấy cuốn vào, cũng gân cổ hét:
“G/iết!”
“G/iết!”
“G/iết!”
…
Trời đất chứng giám, hắn thật sự không biết mình đang gi/ết ai!
Nhưng thôi, đi theo la hét cho có phong trào là được!
Không biết đã hò bao lâu, đến khi nước sông dâng tới ngang eo, những bóng người kia cũng dần trở nên mơ hồ, rồi tan biến không dấu vết.
Loáng thoáng, Hoài Hà nghe thấy có người đang hô gì đó “nhật nguyệt”, gì đó “Cửu U”, định lắng nghe kỹ thì chẳng nghe được thêm gì.
Hắn lau mặt bằng nước, quay sang hỏi Quân Văn:
“Ngươi nghe được họ hô gì không?”
Quân Văn lúc này lại chẳng còn bộ dáng cà rỡn thường ngày, vẻ mặt nghiêm nghị chưa từng thấy:
“Trường kiếm soi nhật nguyệt, nhiệt huyết giữ Cửu U!”
Hoài Hà nhất thời không quen nổi bộ dạng nghiêm túc của hắn, muốn hỏi gì đó mà chẳng biết có nên hỏi không, thế là thôi.
Phượng Khê chỉ tay về phía một vách đá lõm phía trước:
“Trốn vào đó!”
Ba người lập tức luồn vào khe đá.
Phượng Khê liếc nhìn Hoài Hà:
“Huynh có vẻ rất tò mò thân phận mấy người vừa rồi?”
Hoài Hà gãi đầu:
“Nếu đội trưởng không tiện nói thì ta cũng không tò mò nữa đâu.”
Phượng Khê: “…”
“Nói thật, họ là tàn niệm của Thần Ẩn Quân. Mà Thần Ẩn Quân không thuộc Nam Vực, cũng chẳng thuộc Bắc Vực, trong đó có Nhân tộc, có Ma tộc, có cả Yếm tộc, thậm chí có cả mấy con đại yêu đã hóa hình.
Họ bỏ qua mọi thù hận, cùng nhau kháng địch, chỉ vì muốn bảo vệ nhà cửa.”
Hoài Hà nghe đến đây thì đầu óc càng thêm rối tung rối mù.
Nhân tộc Nam Vực, Nhân tộc Bắc Vực, Ma tộc, Yếm tộc, Yêu tộc... cùng hợp thành một đội?
Nghe sao cứ thấy sai sai vậy trời?
Tiếp theo đó, Phượng Khê kể lại hết những chuyện từng xảy ra trên chiến trường thượng cổ cho hắn nghe, một lời cũng không giấu.
Hoài Hà nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, cả người chấn động như bị tát một cú trời giáng!
Một lúc sau, Phượng Khê khẽ thở dài:
“Địch bên ngoài còn như hổ rình mồi, người mình lại còn lo đấu đá lẫn nhau, ngươi hại ta, ta hại ngươi... Nếu một ngày Thiên Khuyết Minh thật sự xâm lấn, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng chuyện này không thể lộ ra được. Một khi bị tai mắt Thiên Khuyết Minh biết được, bọn chúng chắc chắn sẽ có hành động sớm, đến lúc đó, bất lợi cho tất cả chúng ta.
Cho nên, tới giờ, người biết chuyện này... đếm trên đầu ngón tay.
Hoài sư huynh, vốn muội không định nói với huynh. Không phải muội không tin, mà là sợ sẽ liên lụy huynh.
Nhưng huynh đã tận mắt thấy, muội cũng không định giấu nữa.
Chỉ mong huynh giữ kín chuyện này, ngàn vạn lần không được để lộ ra ngoài.”
Hoài Hà gật đầu như gà mổ thóc:
“Đội trưởng yên tâm! Không nói với ai, đến cả nói mớ ta cũng cắn chặt răng không hé nửa lời!”
Phượng Khê gật đầu:
“Hoài sư huynh, từ giờ trở đi, trên vai huynh không chỉ là danh dự cá nhân, mà là cả sinh tử tồn vong của đại lục Cửu U!”
Hoài Hà nghe xong thì nhiệt huyết sôi trào, cảm giác như mình cao thêm hai trượng tám!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-951.html.]
Đại bá cứ chê hắn không gánh nổi trọng trách chấn hưng gia tộc? Ha! Giờ hắn đang gánh là vận mệnh của cả đại lục đó biết chưa!
editor: bemeobosua
Sau đó Phượng Khê lại truyền thêm một tràng lý tưởng m/áu gà, dặn đi dặn lại:
“Như muội đã nói, chuyện này chưa thể công khai, hơn nữa cho dù có nói ra thì chưa chắc người ta đã tin, ngược lại còn khiến tai mắt địch cảnh giác.
Hiện tại muội đang từng bước quy tụ lực lượng. Nhân tộc Bắc Vực, Ma tộc và Yếm tộc đã tạm ổn, chỉ còn Nhân tộc Nam Vực là chưa thể động đến.
Trong Nam Vực, Trường Sinh Tông là mấu chốt. Nhưng muội nghi ngờ trong tông có nội gián của Thiên Khuyết Minh, nên trước hết phải giữ vững chỗ đứng, từ từ tính kế lâu dài.
Những việc muội làm trước giờ đều xoay quanh điều này. Tuy hiệu quả không tệ, nhưng vẫn chưa đủ, sau này còn cần Hoài sư huynh giúp sức nhiều hơn.”
Hoài Hà đập tay vào ngực, vang lên “bồm bộp”:
“Đội trưởng cứ yên tâm, ta không dám nói hay, nhưng vì đại cục Cửu U, ta liều cả mạng này cũng không tiếc!
Muội có nhiệm vụ gì, cứ giao cho ta, tuyệt đối không hai lời!”
Phượng Khê hài lòng gật đầu, nói thêm về chuyện “tĩnh mịch chi khí”, dặn hắn nếu có manh mối thì phải báo ngay.
Khi họ đang nói chuyện, nước sông vẫn dâng lên từng chút một, tiếng thác nước cũng nhỏ dần, chứng tỏ chênh lệch mặt nước đang thu hẹp.
Lúc này, một con cá lớn màu xám đột nhiên nhảy vọt lên khỏi mặt nước.
Ngay sau đó, hàng loạt cá xám tiếp tục nhảy lên liên tục, vừa nhảy vừa lườm ngó xung quanh.
Vì chỗ Phượng Khê ẩn nấp khá kín đáo, nên bầy cá không nhìn thấy họ.
Bọn cá tưởng Phượng Khê đã bị đám bóng ma kia tiêu diệt rồi, lập tức phát ra tiếng kêu “ku ku ku” đầy khoái chí!
Ha! Đáng đời!
Cho các ngươi chảnh chọe!
Dám khoe mẽ! Giờ thì ch/ết ngắc rồi chứ gì!
Ngay khi chúng còn đang vui sướng thì một giọng nói u uất vang lên:
“Trùng hợp quá nhỉ, lại gặp rồi!”
Ba người Phượng Khê từ khe đá nhảy ra, đáp xuống sông ngầm.
Đám cá xám: “……”
Ngay sau đó, chúng nhảy thẳng xuống nước bỏ chạy!
U rống! Bọn ta tới rồi!
U rống! Bọn ta lại chuồn đây!
Mới vừa tới đã lại đi liền, gấp rút như đánh trận!
Bầy cá hoảng sợ đến cực độ, nhảy vội vã đến mức nhiều con còn đè lên nhau mà nhảy, may là cá không bị ch/ết đuối, chứ không thì thế nào cũng có vài con ch/ết vì ngạt nước rồi!
Ba người Phượng Khê đến gần mép thác, lúc này chênh lệch mặt nước chỉ còn khoảng ba trượng, với họ thì chẳng là gì.
Phượng Khê thả Ngư Lạc Cuồng Bạo và một phần quân đoàn Hải Xà xuống trước, đề phòng cá xám phục kích phía dưới.
Nếu không, vừa nhảy xuống là rơi ngay vào miệng cá luôn!
Nhưng thật ra Phượng Khê lo hơi thừa, bầy cá xám kia đã bị hù đến hồn vía lên mây, còn đâu dám phục kích? Sớm đã chuồn sạch từ đời tám hoánh!
Sau khi nhảy xuống, ba người cưỡi trên lưng Ngư Lạc Cuồng Bạo, đuổi theo hướng lũ cá bỏ chạy.
Dưới nước vẫn là hang động, chỉ là thạch nhũ ít đi nhiều, thiêu thân cũng không thấy đâu nữa.
Chạy độ nửa canh giờ, phía trước đột nhiên sáng bừng, thông rồi!
Nhìn thấy ánh sáng mặt trời, Hoài Hà xúc động đến suýt khóc.
Cuối cùng cũng ra được! Quá vất vả rồi!
Hắn từng tưởng mình tiêu đời mấy lần, ai ngờ vẫn còn nguyên vẹn ra ngoài.
Hắn cứ tưởng Phượng Khê sẽ chọn lên bờ, ai dè vẫn quyết định đi đường thủy, thậm chí còn cho Ngư Lạc Cuồng Bạo lặn xuống dưới nước trước.
Quân Văn liếc hắn một cái:
“Không hiểu à? Nếu ta đi trên bờ, thì ta ở sáng, địch ở tối. Nhưng nếu ta ở trong nước, thì ngược lại!
Lo mà học đi, bớt lên mặt!”
Hoài Hà: “……”
Chưa biết ai lên mặt luôn á?