Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 950
Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:38:59
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
950. Phượng Khê lúc này nước mắt giàn giụa khắp mặt.
Khô Thụ Chi đang định liều mạng bên bờ vực, suýt nữa thì thật sự dùng viên rêu phong quả để đổi lấy tinh hạch với chủ nhân vô lương tâm kia.
Nó thế mà lại muốn mặc cả cò kè với chủ nhân? Thế chẳng khác nào bàn chuyện lột da với cọp!
Mấy hôm trước Đại Thạch Đầu còn bị chủ nhân bắt nạt đến thảm thế nào chứ!
Vậy mà nó còn không rút ra bài học, muốn dẫm lại vết xe đổ?
Nó đúng là ngu quá sức ngu!
Bên trong thân kiếm, Mộc Kiếm bị “phong ấn” cười đến lăn qua lăn lại!
Khô Thụ Chi này đầu óc có phải bị sâu ăn mất rồi không? Còn muốn giở trò với chủ nhân? Tự tìm khổ mà ăn thôi!
Còn cả tên xui xẻo Lôi Kiếp kia nữa, bị một đốm lửa bé tí đè đầu cưỡi cổ, mất mặt chưa kìa!
Aizz…
Xem ra đội quân Linh sủng của chủ nhân không có ta trấn giữ đại cục là loạn thiệt rồi!
Nhìn đám kia kìa, mỗi đứa một hướng, chẳng ra cái thể thống gì cả!
Nghĩ tới đây, Mộc Kiếm lại bắt đầu lần va đập thứ một vạn, liều mạng muốn thoát ra khỏi thân kiếm, nhưng kết quả vẫn bị ép quay về chỗ cũ.
Cũng may tâm lý nó vững như núi Thái Sơn, dù va cả vạn lần cũng không nản, lại tiếp tục lần va chạm thứ một vạn lẻ một…
Phượng Khê không hề hay biết trong thân kiếm đang có một Linh sủng gồng mình tự cứu lấy mình. Nàng chỉ vừa nạp đầy điện cho Lôi Kiếp rồi cho nó vào chiếc trâm Vân Tường, lại cài nó lên tóc như cũ.
Nàng thầm nghĩ: Trên đầu ta có ngọn lửa này, đúng là vận may đội đầu!
Hoài Hà nhìn Phượng Khê hành động kỳ quặc như lên đồng, thức thời không hỏi gì hết.
Kể cả chuyện Phượng Khê thả ra cả một đội quân Hải Xà cùng Ngư Lạc Cuồng Bạo, hắn cũng coi như không thấy gì.
Ma thú thì sao?
Chỉ cần là đội trưởng thả ra, vậy thì đều là Linh thú tốt!
Nói trắng ra, nếu đội trưởng có ác ý, mồ của hắn chắc giờ cỏ đã mọc xanh um!
Con người phải biết ơn. Đội trưởng có ơn cứu mạng với hắn, nếu hắn còn nghi ngờ lằng nhằng, khác gì đồ vong ân bội nghĩa!
Phượng Khê rất hài lòng với biểu hiện của hắn.
Biết tiến biết lùi, biết điều, tốt!
Không hổ là cháu trai Hoài trưởng lão, gia giáo đúng là không tệ!
Bên này ba người ung dung tự tại, còn đám cá lớn màu xám phía trước thì sắp mệt xỉu hết cả lũ!
Chúng liều mạng bơi về phía trước, chứ không phải không muốn bay, là do không bay nổi!
Chúng vừa bơi vừa thầm mắng mấy đồng bọn đã hy sinh vì xung phong lên trước: Lũ ngu! Bọn người kia bao nhiêu thứ ma quái như vậy chưa đủ cho tụi bây no sao? Nhất định phải đi trêu vào ba sát tinh kia!
Tham đến thế là cùng!
editor: bemeobosua
Bây giờ tụi bây ch/ết thì dễ rồi, hại bọn ta thành quân hy sinh thay!
Mà thôi, quên đi, bọn chúng cũng từng muốn công kích ba người kia mà!
Lúc này, Phượng Khê phát hiện mực nước đang rút xuống.
Dòng sông ngầm này… có điều hay ho đấy!
Nó dựa vào trướng lạc mà điều chỉnh cân bằng chuỗi thức ăn.
Tất nhiên, cũng có thể hiểu theo cách khác: ai thích nghi được thì sống, đám thiêu thân kia buộc phải học cách thích nghi với quy luật nước sông lên xuống.
Phượng Khê ra hiệu cho Ngư Lạc Cuồng Bạo giảm tốc độ, tránh cho bầy cá phía trước kiệt sức mà ch/ết.
Tính nàng tuy đào tận rút lông, nhưng không đến mức tận diệt tuyệt loài.
Nếu bầy cá bị diệt sạch, đám thiêu thân sẽ tràn ra khắp nơi.
Tuy nơi này là Hạo Thiên Kính, nhưng về sau Hạo Thiên Kính là của nàng, nàng phải có trách nhiệm duy trì cân bằng sinh thái chứ!
Một đám Linh sủng nghe được ý nghĩ của nàng: “……”
Hạo Thiên Kính là của ngươi hồi nào vậy?
Sao lại tự tin mù quáng kiểu đó chứ?
Bầy cá thấy Ngư Lạc Cuồng Bạo chậm lại thì mới thở hổn hển được vài hơi, thật sự mệt rã cá!
Nhưng mà, chiến thắng đang ở phía trước!
Chỉ cần cố thêm chút nữa, ba tên nhân loại đáng ghét kia chắc chắn gặp xui!
Ôm lấy hy vọng tốt đẹp, bầy cá lại tiếp tục bơi tới.
Bơi mãi, dòng sông bắt đầu ngoằn ngoèo, cong nối cong.
Ba người Phượng Khê còn nghe được cả tiếng nước va đập ầm ầm bên tai.
Lại rẽ qua một khúc quanh, thì phát hiện dòng sông ngưng bặt.
Nói chính xác hơn, phía trước có một đoạn đứt gãy, hình thành một thác nước!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-950.html.]
Bầy cá đồng loạt quẫy đuôi lao xuống theo thác.
Trước khi rơi xuống còn phát ra mấy tiếng "Ku ku ku" như tiếng gà mái già cười khẩy, rõ ràng là đang khiêu khích!
Phượng Khê bơi lại gần mép thác, cúi đầu nhìn xuống.
Thác nước này sâu khoảng trăm trượng, rơi xuống thì khỏi nói, tan xác!
Nếu ở bên ngoài thì còn dễ xử lý, trực tiếp cưỡi kiếm phi xuống là được. Nhưng đây là khu vực cấm bay, chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.
Quân Văn và Hoài Hà vò đầu bứt tai suy nghĩ, tiếc là chẳng nghĩ ra cách gì.
Quân Văn thấy Phượng Khê vẻ mặt ung dung, bèn hỏi:
“Tiểu sư muội, muội nghĩ ra cách rồi à?”
Phượng Khê nói:
“Lúc nãy các huynh cũng thấy đó, mấy con cá lớn màu xám kia tuy có thể bay, nhưng độ cao rất có hạn. Cho nên khi bọn chúng đi lên chắc hẳn độ cao thác còn thấp hơn bây giờ nhiều.
Vì vậy, chúng ta chỉ cần ở đây chờ là được.”
Quân Văn và Hoài Hà lập tức vỡ lẽ, thi nhau nịnh nọt.
Ngươi khen một câu, ta tâng một câu, suýt nữa đội Phượng Khê lên làm thần!
Phượng Khê lắc đầu:
“Các huynh đừng mù quáng lạc quan. Khi mực nước rút, rất có thể nơi này sẽ còn phát sinh nguy hiểm khác. Chúng ta cần cảnh giác cao độ.”
Nói xong, nàng bắt đầu tìm chỗ ẩn nấp. Tình cờ phát hiện trên vách đá gần đó có một hốc lõm, phía trước lại có mấy khối thạch nhũ che chắn, đúng là nơi trú thân lý tưởng!
Thế là ba người cùng ẩn nấp trong hốc đá.
Mực nước rút càng lúc càng nhanh, cuối cùng chỉ còn ngập đến bắp chân.
Nhưng trong nước vẫn yên tĩnh, không hề thấy bóng dáng “măng” như lúc trước.
Quân Văn và Hoài Hà bắt đầu nghĩ có khi Phượng Khê lo xa rồi thì…
Đùng một cái, vô số bóng người xuất hiện trong không gian trống!
Những người này mặc chiến bào, toàn thân đẫm m/áu, tay cầm linh kiếm múa loạn:
“G/iết! Gi/ết! Gi/ết!”
Theo tiếng hô vang rền, đá vụn trên vách đá cũng rơi lả tả, thậm chí cả thạch nhũ cũng đổ gãy!
Sát khí của bọn họ dày đặc như thực thể. Phượng Khê và Quân Văn còn chịu được, chứ Hoài Hà thì toát mồ hôi như tắm.
Hắn lén liếc nhìn Phượng Khê, chỉ thấy nàng đã rơi lệ đầy mặt.
Phượng Khê lau nước mắt bằng tay áo, nàng đã từng ở Thượng Cổ chiến trường, tại nơi của Nhan tướng quân, nhìn thấy trang phục các doanh Thần Ẩn quân. Dựa vào đó, nàng nhận ra những người này thuộc Thiên Toàn Doanh.
Chỉ tiếc bọn họ đều ch/ết trận từ lâu, không rõ vì lý do gì mà chấp niệm chưa tiêu, linh thể vẫn còn ở đây.
Hoài Hà không rõ chân tướng, trong lòng chỉ nghĩ:
Hóa ra đội trưởng cũng chỉ gan tới thế thôi, ta bị dọa mới đổ mồ hôi, nàng thì bị dọa đến bật khóc luôn rồi!
Hắn lại quay sang nhìn Quân Văn, ai ngờ Quân Văn cũng mặt đầy bi thương. Thế là lòng tự tin đã trốn nhà nhiều ngày của hắn bỗng tăng vọt.
Xem ra trong ba người, hắn là người gan lớn nhất rồi!
Đúng lúc này, một người trong số bóng ảnh quay đầu nhìn thẳng về phía bọn họ, gào to:
“Lũ cẩu tặc cung điện thiên giới, tìm ch/ết!”
Tiếng gào vừa dứt, toàn bộ ánh mắt của những người kia đều đổ dồn về ba người, trường kiếm trong tay đồng loạt chỉ tới!
Hoài Hà suýt ngất tại chỗ!
Ngay lúc ấy, Phượng Khê nhảy ra khỏi hốc đá:
“Thần Ẩn quân Thiên Toàn Doanh, Phượng Khê xin lệnh tham chiến!”
Quân Văn cũng theo sau nhảy ra:
“Thần Ẩn quân Thiên Toàn Doanh, Quân Văn xin lệnh tham chiến!”
Hoài Hà: “……”
Hắn ráng căng da đầu, cũng nhảy xuống:
“Thần Ẩn quân Thiên Toàn Doanh… Hoài Hà xin lệnh tham chiến!”
Trong lòng hắn thầm rủa:
Cái quái gì thế này hả trời?!
Bóng người kia ngửa mặt cười lớn:
“Tốt! Con cháu Cửu U chúng ta phải có tinh thần không sợ sống ch/ết như vậy! Theo ta, gi/ết!!”
“Gi/ết!”
“Gi/ết!”
“G/iết!”
…