Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 949
Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:38:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
949. Ngươi mạnh cứ mặc ngươi mạnh.
Phượng Khê trố mắt kinh ngạc.
Cái gì đây? Hỏa tủy vạn năm vậy mà có thể điều khiển đám thiêu thân bị dị hóa kia?
Đồ chơi này không chỉ thành tinh, còn biết thu tiểu đệ nữa hả?
Từ lúc bước vào Hạo Thiên Kính đến giờ, chuyện kỳ lạ cứ liên tiếp xảy ra không ngừng!
Đầu tiên là Thôn Hỏa Hưu biến thành Kỳ Lân, giờ thì hỏa tủy vạn năm lại mọc linh trí!
Nàng vừa cảm thán, vừa tiếp tục quan sát tình hình chiến đấu.
Đám cá lớn màu xám kia ban đầu vẫn đang dòm ngó ba người Phượng Khê, chẳng ngờ lại bị đám thiêu thân dị hóa chen vào đánh lộn. Bình thường mấy con thiêu thân đó sống ch/ết mặc kệ, chẳng ai quan tâm.
Cá lớn màu xám cũng lười đụng đến bọn thiêu thân, hai bên nước giếng không phạm nước sông.
Có điều… đám cá lớn kia cũng chẳng để mấy con thiêu thân vào mắt. Cùng lắm không đánh lại thì rút về nước, thiêu thân xuống nước là cứng đơ như cá khô, chỉ còn biết trợn mắt chờ ch/ết.
Thậm chí, đám cá còn có phần mong chờ, vì thật ra… vẫn chưa từng nếm thử mùi vị thiêu thân dị hóa thế nào.
Thấy bọn thiêu thân bay càng lúc càng gần, mấy con cá lớn liền há miệng, thè lưỡi thật dài ra chuẩn bị nuốt một phát cho gọn.
Ngay khoảnh khắc ấy, đám thiêu thân run cánh điên cuồng, liền sau đó vô số phấn lân màu trắng cực nhỏ rơi xuống, rơi ngay vào miệng đám cá.
Chỉ nghe "xèo xèo" mấy tiếng, khói đen bốc lên, cá lớn giãy giụa chui tọt xuống nước.
Chưa đầy một khắc, t.h.i t.h.ể đã nổi lềnh bềnh lên mặt nước.
Quân Văn và Hoài Hà hoảng hồn ch/ết khiếp, phấn lân của đám thiêu thân dị hóa này cũng độc gớm!
May mà tiểu sư muội (đội trưởng) bản lĩnh cao cường, nếu không thì ba cái mạng này sớm đi đời từ lâu rồi!
Đám cá xám còn lại thấy đồng bọn ch/ết thảm, chẳng những không rút lui, mà ngược lại còn thi nhau lao lên, nhắm thẳng đám thiêu thân mà tấn công.
Mục đích rõ rành rành: phải đẩy bằng được đám thiêu thân xuống nước.
Chỉ cần rớt nước, thì dù có ba đầu sáu tay, thiêu thân cũng bó tay chịu trói.
Dĩ nhiên, thiêu thân không phải kiểu ngồi yên chịu ch/ết. Chúng bay vút lên cao, dán sát người vào vách đá.
Cá xám tuy biết bay, nhưng độ cao có hạn, lại bị thạch nhũ to nhỏ chắn đường, muốn đ.â.m tới mấy con thiêu thân kia đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Không đánh được thiêu thân, đám cá liền quay sang trút giận lên ba người Phượng Khê.
Tất cả đồng loạt bơi về phía ba người, chuẩn bị phát động tấn công.
Hỏa tủy vạn năm lại bắt đầu lập lòe chớp sáng, tiếc là lần này thiêu thân không có phản ứng gì.
Phượng Khê phì cười trong bụng. Xem ra khả năng điều khiển của ỏha tủy vạn năm với đám tiểu đệ này cũng chỉ có hạn.
Nàng nhìn đám cá đang chuẩn bị lao đến, cong môi cười khẩy.
Ngay sau đó, Phượng Khê thả Ngư Lạc Cuồng Bạo cùng đại quân Hải Xà ra.
Ngư Lạc Cuồng Bạo thì khỏi phải nói, con hàng này vì không biến thành Giao được mà uất ức lắm rồi, lần này phải dốc toàn lực để gỡ gạc!
Điện giật từng phát, chính xác từng con!
Đám Hải Xà cũng khỏi cần Phượng Khê thúc giục, đói đến nỗi mắt đỏ ngầu, vừa thấy đám cá là xông vào cắn.
Trời mới biết, từ ngày theo cái chủ nhân vô lương tâm này, tụi nó đói cả năm. Một năm đói hai đợt, mỗi đợt kéo dài nửa năm!
Ngoài vài lần may mắn được ăn no một bữa, còn lại toàn sống nhờ nghị lực mà qua ngày!
Giờ khó khăn lắm mới có dịp ăn thỏa thuê, không đời nào bỏ lỡ!
Đám cá xám đúng là xui tận mạng.
Bình thường quen bắt nạt đám thiêu thân yếu đuối, nay đụng trúng hải thú hung mãnh thật sự, mới biết trời cao đất dày!
Dù có biết bay, tụi nó cũng không trụ nổi lâu trên không, rớt xuống nước là cầm chắc cái ch/ết, không trốn nổi bàn tay của Hải Xà và Ngư Lạc Cuồng Bạo.
Nhưng đám hải thú này cũng rất lý trí, không ăn ngay tại chỗ mà tranh nhau tống hết cá vào không gian trữ vật để dành.
Thời buổi này, tự thân vận động mới là đạo lý sống còn.
Trông chờ cái chủ nhân vô lương tâm kia? Còn lâu mới có miếng cơm thừa!
Đám cá còn lại thấy thế liền cắm đầu bỏ chạy!
Vừa bơi vừa lướt, chỉ hận không thể mọc thêm mấy cái chân!
Phượng Khê gọi Quân Văn và Hoài Hà ngồi lên lưng Ngư Lạc Cuồng Bạo, ung dung đuổi theo phía sau.
Không phải nàng muốn gi/ết sạch diệt hết, mà là muốn theo đám cá tìm đường ra.
Thấy nàng đi rồi, hỏa tủy vạn năm cũng lon ton bay theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-949.html.]
Bọn thiêu thân cũng muốn bám theo, nào ngờ hỏa tủy vạn năm đột nhiên lao tới, làm tụi nó sợ hãi chạy tán loạn.
Sau vài lần bị dọa sợ vãi linh hồn, bọn thiêu thân đành từ bỏ ý định theo sau.
Phượng Khê phì cười trong bụng, hỏa tủy vạn năm này tính tình cũng dữ dằn ghê!
Nàng lấy hộp ngọc ra, vẫy tay gọi nó về.
Ai ngờ con hàng này nghe lời thật, lập tức bay lại.
Nhưng nó không chui vào hộp ngọc, mà lẻn thẳng vào… cây trâm Tường Vân cắm trên đầu nàng.
Trong đó, Lôi Kiếp đang xem náo nhiệt: “……”
Ủa? Đại huynh đệ, ngươi có đi nhầm phòng không đấy?
Đây là nhà ta mà!
Trong chớp mắt ngỡ ngàng, Lôi Kiếp lập tức nổi giận đùng đùng!
Bà nội nó chứ! Lại dám leo lên đầu ta mà ngồi!
Tìm ch/ết rồi đấy!
editor: bemeobosua
Một đạo lôi điện bổ thẳng vào mặt hỏa tủy vạn năm!
Hỏa tủy vạn năm lập tức bị c.h.é.m đôi… rồi lại dính lại như chưa có chuyện gì.
Lôi Kiếp: “……”
Nó không tin tà, bổ tới bổ lui mấy lần!
Kết quả? Tốn công vô ích.
Hỏa tủy vạn năm không những không hề hấn gì, còn xoay mấy vòng khoe mẽ, suýt nữa khiến Lôi Kiếp tức đến nội thương!
Lôi Kiếp uất ức đến mức không chịu nổi nữa rồi!
Nó toan bay đi mách lẻo với Phượng Khê, nhưng nghĩ đến trong này còn có Hoài Hà, cái kẻ ngoại lai không rõ thân phận, đành phải nhịn, dùng thần thức truyền cảm xúc cho Phượng Khê.
Tuy Lôi Kiếp không thể nói rõ ràng rành mạch, nhưng Phượng Khê cũng đoán được bảy tám phần.
Chỉ tiếc, nàng cũng bó tay. Chẳng lẽ nàng có thể chui vào trong trâm Tường Vân mà giúp được chắc?
Linh sủng bình thường còn có thể dùng thần thức mà ước thúc, chứ hỏa tủy vạn năm là hàng ngoài biên chế, nàng nào quản nổi!
Lôi Kiếp thấy Phượng Khê cũng không giúp được gì, bèn lại nổi đóa, quật hỏa tủy vạn năm thêm trận nữa!
Tuy đánh cũng chẳng tác dụng gì, nhưng mà đánh cho hả giận!
Hỏa tủy vạn năm dứt khoát đứng yên bất động, ngươi mạnh cứ việc mạnh, gió nhẹ vỗ đồi núi, ta mặc kệ ngươi, coi như không thấy.
Lôi Kiếp dốc hết hơn nửa sức lôi điện cũng không làm gì nổi nó, khiến Phượng Khê đành phải ném nó xuống nước, rồi dắt nó đi tìm Ngư Lạc Cuồng Bạo nạp điện tiếp.
Ngư Lạc Cuồng Bạo: “……”
Không phải, chuyện của hai người, sao người chịu khổ lại là ta?
Ta tu luyện cực khổ gom được tí điện, kết quả đều bị đồ vô lương tâm Lôi Kiếp này hút sạch?!
Còn thiên lý gì nữa không?!
Phượng Khê vội dỗ dành Ngư Lạc Cuồng Bạo, thưởng cho nó ba viên thú hạch màu tím, cuối cùng cũng khiến nó nguôi ngoai đôi chút.
Thấy Phượng Khê phát thú hạch cho Ngư Lạc Cuồng Bạo, Khô Thụ Chi bỗng nhớ ra đống rêu phong mốc meo của mình, lập tức nhắc:
“Chủ nhân, ngài có phải đã quên rồi không, chỗ ta còn rất nhiều rêu phong quả đấy……”
Chưa kịp nói hết, Phượng Khê đã vỗ đùi: “Ngươi không nói thì ta đúng là quên thật, mau giao ra đây! Cho ngươi ba viên thú hạch màu tím!”
Khô Thụ Chi: “……”
Có phải… hơi bị rẻ quá không?
Nhiêu đó rêu phong quả mà chỉ đổi được ba viên thú hạch màu tím?
Ít nhất cũng phải trăm viên chứ nhỉ?
“Chủ nhân, ba viên có phải hơi…”
“Nhiều quá đúng không? Vậy hai viên!”
“Không phải, ý ta là…”
“Còn nhiều? Vậy một viên!”
Khô Thụ Chi: “…… Vậy ba viên đi.”