Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 947
Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:38:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
947. Đã hiểu
Lúc này, trong lòng Quân Văn cảm thấy vô cùng... tươi đẹp.
Tiểu sư muội thông minh như thế mà còn quay sang hỏi ý kiến hắn, chẳng phải chứng minh trong lòng muội ấy, hắn chính là người thông minh nhất sao?
Không phải dạng thông minh bình thường đâu, mà là cực kỳ, vô cùng, tuyệt đỉnh thông minh!
Lòng tự tin trong chớp mắt nở bùng như bánh phồng tôm, khiến hắn lập tức muốn bày tỏ suy nghĩ, vội vàng nói:
“Tiểu sư muội, ta cảm thấy chỉ có hai nguyên nhân đơn giản. Nguyên nhân thứ nhất là mấy con thiêu thân bị dị hóa kia đã kiệt sức, bay cũng chẳng nổi, nên chỉ có thể giữ tốc độ hiện tại.”
Phượng Khê: “…… Còn nguyên nhân thứ hai?”
“Nguyên nhân thứ hai là vì chúng vốn do cắn nuốt lẫn nhau mà dị hóa thành, từ nhỏ thiếu thốn tình thương của mẹ, cho nên bị muội và Thôn Hỏa Hưu cảm động bởi tình mẫu tử sâu nặng đất trời, nên cũng muốn nhận muội làm mẹ!”
Phượng Khê: “……”
Ngươi nói mấy cái lý do này, cái nào cái nấy nghe đều không đáng tin chút nào!
Ta thừa hơi đi hỏi ngươi làm gì không biết nữa!
Lúc này, Hoài Hà cẩn thận mở miệng:
“Đội trưởng, muội nói có khi nào vấn đề là do hỏa tủy vạn năm không?
Ta để ý từ nãy rồi, mấy con thiêu thân dị hóa kia đều chỉ quanh quẩn cách hỏa tủy vạn năm chừng mười trượng, không dám lại gần hơn.
Có thể là chúng bị hấp dẫn, muốn tiếp cận nhưng lại không dám, cho nên mới thành ra vậy.”
Phượng Khê nghĩ lại, thấy đúng là như thế thật.
Vì vậy, nàng khen Hoài Hà mấy câu, đại khái là kiểu "tỉ mỉ cẩn trọng, quan sát tinh tế" vân vân.
Quân Văn bên cạnh nghe xong, ghen nổ mắt!
Nhưng vào lúc này, hắn cũng chẳng dám lên tiếng phản bác, chỉ có thể tự mình nuốt giấm cho qua.
editor: bemeobosua
Phượng Khê lâu lâu lại quay đầu nhìn mấy con thiêu thân dị hóa kia, thấy chúng vẫn giữ khoảng cách mười trượng với hỏa tủy vạn năm, cuối cùng cũng yên tâm phần nào.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng thảnh thơi hơn một chút, bắt đầu quan sát tình hình xung quanh.
Nơi này về cơ bản giống với địa điểm trước đó, trên trần rủ xuống các nhũ đá lớn nhỏ, nhưng số lượng thiêu thân lại ít hơn nhiều.
Phượng Khê nhìn mấy con thiêu thân kia, đột nhiên nảy ra một vấn đề rất mấu chốt:
Mấy con thiêu thân này ngày thường ăn gì?
Dưới nước thì khỏi nghĩ, vì chúng đâu dám chạm nước kiếm ăn.
Mà trên vách đá bốn phía thì trơ trụi, cũng chẳng có gì nhìn ra ăn được.
Chẳng lẽ tụi nó chỉ uống nước sống qua ngày?!
Phượng Khê đang mải băn khoăn thì dưới chân bỗng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Nàng cúi đầu nhìn thử, phát hiện dưới đáy nước lộ ra một đám chồi xanh nhọn nhọn, nhất thời cũng khó phân định được đó là thứ gì.
Sợ đó là giống yêu thực thủy sinh khó chơi, nàng lập tức gọi Quân Văn và Hoài Hà nhảy lên tảng đá cạnh bên.
Hỏa tủy vạn năm cũng muốn đi theo, Phượng Khê vội đưa tay ra ngăn: “Tiểu Hỏa Hỏa, ngươi cứ đứng đó là được rồi.”
Hỏa tủy vạn năm xoay người hai vòng, có vẻ hơi không tình nguyện, nhưng cuối cùng cũng ngoan ngoãn đứng bên cạnh trên mặt đá như lời nàng nói.
Phượng Khê lúc đầu còn hơi lo mấy con thiêu thân dị hóa, nhưng may là chúng vẫn lơ lửng ở cách hỏa tủy vạn năm chừng mười trượng, không có ý định tiến tới.
Xem ra phán đoán của Hoài Hà quả thực không sai, mấy con này bị hỏa tủy vạn năm hấp dẫn, nhưng cũng không dám lại gần.
Đúng lúc này, Quân Văn nhỏ giọng gọi: “Tiểu sư muội, mau nhìn!”
Phượng Khê nhìn xuống mặt nước, thấy đám thực vật xanh kia đã lộ khỏi mặt nước, nhìn bề ngoài giống như... măng.
Đám "măng" đó lớn rất nhanh, chớp mắt đã cao hơn cả người nàng!
Đỉnh măng xuất hiện những nụ hoa hồng nhạt, rồi đột ngột nở rộ.
Ngay từ lúc "măng" mới nhú lên, ba người họ đã dùng linh lực tạo kết giới phòng hộ, đề phòng bị trúng độc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-947.html.]
Chẳng qua kết giới của Quân Văn và Hoài Hà thì nguyên vẹn, còn của Phượng Khê thì... gần như giống cái rổ thủng lỗ chỗ.
Nàng vốn không sợ độc, nên bày kết giới chủ yếu để... làm màu cho Hoài Hà xem thôi.
Lúc này, nàng ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào.
Mà phải nói thật, ngửi cũng khá dễ chịu.
Cùng lúc đó, toàn bộ đám thiêu thân liền phát cuồng bay về phía mấy đóa hoa kia.
Chừng mười lăm phút sau, hoa bắt đầu héo rũ, kết ra những quả nhỏ màu xanh lục.
Phượng Khê bỗng hiểu ra: hóa ra mấy con thiêu thân này ăn mật hoa của đám “măng” này!
Chúng hút mật, đồng thời giúp “măng” thụ phấn, hai bên đều có lợi.
Đang suy nghĩ, năm cây cẩu linh căn trong đan điền nàng bắt đầu... điên cuồng dập đầu.
Phượng Khê: Hiểu rồi.
Quả này là thứ tốt!
Ban đầu nàng còn tưởng rơi xuống sông ngầm mệt bở hơi tai, ai ngờ lại vớ được món hời thế này!
Tuy vậy, nàng không dám manh động, quyết định quan sát thêm một chút.
Mấy quả kia dần dần lớn bằng nắm tay, từ xanh lục chuyển sang đỏ rực.
Năm cây cẩu linh căn trong đan điền đã gấp đến mức viết chữ "Mau", "Mau", "Mau"!
Phượng Khê cảm thấy nếu mình không đi hái ngay, tụi nó chắc sẽ mọc miệng ra nói mất!
Hái thì phải hái, nhưng làm sao hái mới là vấn đề.
Dù hiện tại thiêu thân chưa có động tĩnh gì, nhưng lỡ đâu nàng hái xong lại chọc giận chúng thì sao?
Hơn nữa, đám “măng” này là thứ gì cũng không rõ, biết đâu có chiêu tấn công gì đó.
Nàng quyết định phái một kẻ "không sợ ch/ết" đi dò đường trước.
“Heo Vàng, ngươi đi hái quả!”
Heo Vàng: “……”
Ngươi nói trắng ra vậy thật sự ổn chứ?!
Dù gì cũng lừa ta tí đi, ngọt ngào chút cũng được mà!
Ngay sau đó, Phượng Khê nói: “Một quả, đổi một thú hạch màu tím.”
Heo Vàng vèo một cái lao về phía một cây "măng", dùng hai móng nhỏ ôm chặt lấy, lắc lắc vặn vặn, nhẹ nhàng hái xuống một quả.
Nó vốn đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nào ngờ... chẳng có gì xảy ra!
Không tốn một tí sức lực đã ôm được quả về tay.
Nó lập tức hào hứng!
Hệt như con ong cần cù, nó tung tăng bay tới bay lui giữa các cây “măng”, chẳng mấy chốc đã thu được một đống quả to.
Phượng Khê thấy Heo Vàng bình an vô sự, bèn quyết định đích thân ra trận.
Nàng nhảy xuống nước, bắt đầu hái quả.
Quân Văn và Hoài Hà cũng vội vàng nhào theo giúp.
Hiện giờ, đám thiêu thân đã bay trở về đậu trên nhũ đá, lại có thêm hỏa tủy vạn năm đứng canh "hộ giá", ba người cũng không quá lo lắng.
Ba người đang hăng say hái quả thì chợt nghe “bụp!” một tiếng.
Còn chưa kịp tìm xem âm thanh phát ra từ đâu, thì mấy quả chưa hái kịp liền lần lượt phát nổ!
Từ bên trong, vô số hạt giống phóng thẳng về phía ba người!
Dù cả ba lập tức dùng kết giới linh khí, linh kiếm ngăn cản, nhưng số lượng hạt quá nhiều, không thể chống đỡ lâu được.
Ngay khi Hoài Hà rơi vào tuyệt vọng lần thứ... bao nhiêu không nhớ nổi, Phượng Khê lôi ra một cái nồi đen to tổ bố!
“Hoài sư huynh, mau, cầm nồi thay muội!!”