Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 946
Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:38:50
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
946. Nó là đích nữ
Phượng Khê đang nhìn Thôn Hỏa Hưu trước mặt.
Không đúng, phải gọi là Kỳ Lân mới chuẩn, vì ban nãy chính nó nhận mình là hậu duệ Kỳ Lân tộc.
Nàng nhất thời cũng không rõ, sao tự dưng Thôn Hỏa Hưu lại biến thành Kỳ Lân? Chẳng lẽ có liên quan tới cái sừng nàng nhặt được?
Vậy nguyên thần của Thôn Hỏa Hưu đâu rồi?
Bị Kỳ Lân này nuốt mất?
Hay là cả hai hợp nhất rồi?
Hoặc là... Thôn Hỏa Hưu vốn đã là Kỳ Lân, cái sừng chỉ là kích phát huyết mạch?
Nói thật lòng, nàng hy vọng là trường hợp cuối cùng.
Dù sau khi thu nhận Thôn Hỏa Hưu không lâu thì nó đã ngủ mê mệt, giữa nàng và nó cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm gắn bó.
Nhưng dù sao cũng là linh sủng của nàng, đương nhiên nàng mong nó bình an vô sự.
Phượng Khê tuy cũng muốn thử cưỡi Kỳ Lân chơi một chút, nhưng lúc này không thích hợp, phải rời khỏi chốn q/uỷ quái này cái đã.
Nhìn thấy đám thiêu thân dị hóa kia run như cầy sấy, nàng trong lòng cực kỳ hả dạ: Hở, ban nãy oai lắm mà? Sao giờ không oai nữa đi?!
Nàng vội bảo Kỳ Lân thu lại đống hỏa tủy ngàn năm nàng đánh rơi lúc nãy. Món này là đồ ăn dự trữ của Tiểu Chim Béo, nếu không thu hồi thì sau này lại phải tốn tiền mua thêm.
Lúc này, Tiểu Chim Béo đã rơi vào trạng thái "tự phong bế".
editor: bemeobosua
Chủ nhân không cho nó gọi "mẫu thân", giờ lại đi thu nhận một "đứa con to oành" như kia!
Rõ ràng là coi thường nó còn gì!
Nhưng nghĩ lại... Thôn Hỏa Hưu người ta chỉ ngủ một giấc mà mạnh lên như vậy, còn nó, ngày nào cũng khổ luyện mà vẫn phèn!
Nó thật đúng là một món điểm tâm phế vật!
Nhưng sau đó, thấy Phượng Khê vẫn còn nhớ tới đống lương khô của mình, Tiểu Chim Béo lập tức tự khai thông tư tưởng.
Chủ nhân thu nhận Kỳ Lân chẳng qua là bất đắc dĩ, kịch bản sắp đặt cả đấy, không phải thật lòng đâu!
Trong lòng chủ nhân, ta mới là đứa con cưng!
Dù có thêm đứa nữa thì ta vẫn là đích nữ, Kỳ Lân nhiều lắm chỉ là con vợ bé!
Còn chuyện bản lĩnh, ta chỉ là có tài nhưng phát muộn thôi! Tích lũy dày rồi sẽ bùng nổ, không nên tự ti, lo nghĩ chi cho mệt! Lo tu luyện tiếp cho lành!
Nghĩ vậy, nó lại vui vẻ trở lại!
Sau khi thu hồi Kỳ Lân và gom hết đống hỏa tủy, Phượng Khê bắt đầu suy tính đường ra.
Suy đi tính lại, nàng quyết định đi men theo dòng nước.
Dù sao mạch ngầm cũng chỉ là một phần của con sông lớn, cứ theo hướng dòng chảy thì chắc chắn sẽ ra được bên ngoài.
Thế là ba người theo dòng nước men theo, đi sâu vào bên trong.
Có Kỳ Lân đi cùng, đám thiêu thân không dám bén mảng tới gần.
Nhưng vui chẳng tày gang, Kỳ Lân bỗng nhiên ngáp một cái rõ dài, rồi thân thể thu nhỏ lại, lập tức trở về hình dạng Thôn Hỏa Hưu...
Xong còn ngã ra đất, ngủ ngon lành!
Phượng Khê: “……”
Ngươi đúng là đứa con cưng to bự của ta mà!
Tuy trong lòng muốn mắng, nhưng ngoài miệng vẫn hiền từ dịu dàng:
“Con à, mệt cũng không nói một tiếng, thôi vào túi linh thú ngủ một giấc đi!”
Nói xong, nàng thu Thôn Hỏa Hưu vào túi linh thú.
Sau đó, vẻ mặt bình thản dẫn Quân Văn và Hoài Hà tiếp tục lên đường.
Hoài Hà căng như dây đàn, suốt đời chưa bao giờ tim đập thình thịch kiểu vậy!
Hắn vừa đi vừa liếc nhìn đám thiêu thân bám trên nhũ đá, tạm thời thấy yên ổn.
Thế nhưng khi hắn vừa thở phào...
Sau lưng bỗng vang lên tiếng động!
Hắn quay lại nhìn, một bầy thiêu thân dị hóa đang lao thẳng về phía họ!
Mặt hắn lập tức tái mét!
C/hết cha rồi!
Phượng Khê đành phải xài lại chiêu cũ, định lấy một cục hỏa tủy ngàn năm ném ra dụ đám dị hóa đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-946.html.]
Nhưng vội quá, nàng lại lấy nhầm hộp đựng hỏa tủy vạn năm!
Thiêu thân càng lúc càng tới gần, nàng không còn thời gian đổi lại, đành nghiến răng... ném luôn hỏa tủy vạn năm đi!
Nàng vốn định ném nó sang bên trái, để nó va lên tảng đá tạo tiếng động mà dụ địch...
Ai ngờ!
Nửa đường cục hỏa tủy vạn năm lại bẻ cua gắt, bay ngược về phía nàng!
Phượng Khê suýt nữa tức đến thổ huyết!
Nàng nghi ngờ sâu sắc: Cục hỏa tủy vạn năm này chắc chắn là cố ý!
Má nó chứ!
Thời buổi này, đến cả hỏa tủy vạn năm cũng thành tinh rồi!
Mà cũng phải thôi, món này vốn có chút linh trí, chỉ là đa phần rất thấp, không ngờ con hàng này lại rảnh rỗi tới mức học được cả bẻ lái!
Chẳng lẽ là do nàng hay lôi nó ra dọa người, dọa riết nó cũng học được trò lươn lẹo?
Phượng Khê vừa chạy, vừa nghĩ, vừa kéo theo Quân Văn và Hoài Hà chạy như điên.
Ba người bọn họ chạy phía trước, còn hỏa tủy vạn năm thì đuổi sát phía sau!
Một bầy thiêu thân bị dị hóa cũng bám theo ngay sau đó!
Những con thiêu thân bình thường thì lại không có động tĩnh gì, chắc là kiêng dè đám bị dị hóa kia, không dám tranh giành thức ăn với chúng.
Nếu là tình huống bình thường, Phượng Khê thật sự có thể ném hỏa tủy vạn năm lại phía sau, dù sao thì thân pháp của nàng rất nhanh, lại còn mang đôi giày Lược Nguyệt Đạp Vân.
Chỉ là lần này nàng đang ở trong lòng kênh tối, tuy mực nước chỉ đến đầu gối, nhưng vẫn khiến tốc độ bị giảm xuống.
Huống chi, nàng còn phải chờ Quân Văn và Hoài Hà.
Phượng Khê thấy hỏa tủy vạn năm sắp đuổi kịp, vội vàng la lên:
“Ngươi đi đi! Đừng theo ta nữa! Không thì cẩn thận ta thả Tiểu Chim Béo ra ăn ngươi đó!”
Hỏa tủy vạn năm không rõ là không hiểu hay là cố tình làm lơ, dù sao thì tốc độ chẳng hề giảm chút nào.
Phượng Khê thật ra cũng không ngán hỏa tủy vạn năm, cùng lắm thì thả Tiểu Chim Béo ra để dọa cho nó chạy!
Vấn đề là, đám thiêu thân phía sau phải làm sao bây giờ?
Lúc này, Quân Văn lên tiếng:
“Tiểu sư muội, muội nói xem con hỏa tủy vạn năm này rượt muội làm gì vậy?”
Phượng Khê: “……”
Nếu ta biết thì ta còn chạy trối ch/ết như chó thế này sao?!
Quân Văn lại nói tiếp:
“Hay là… nó cũng muốn nhận muội làm nương?”
Phượng Khê: “……”
Một cục hỏa tủy sống cả vạn năm… muốn nhận ta làm nương?
Ngươi không thấy hoang đường quá rồi à?!
Chẳng lẽ mẫu tính của ta sáng rực đến mức chiếu khắp chúng sinh?
Chỉ là câu nói của Quân Văn lại khiến nàng loé lên một ý nghĩ:
Hỏa tủy vạn năm này… có phải đang tưởng rằng nàng định bỏ rơi nó?
Hay là nó thật sự cho rằng mình là linh sủng của nàng? Dù gì thì nó cũng chỉ bắt đầu có linh trí sau khi đi theo nàng.
Bất kể ra sao, Phượng Khê cũng quyết định thử một phen.
Vì vậy, nàng quay đầu lại nói với hỏa tủy vạn năm:
“Tiểu Hỏa Hỏa à, ta không định bỏ ngươi đâu, ta chỉ muốn ngươi dụ đám thiêu thân kia ra xa, để bọn chúng không làm ta bị thương thôi.
Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi dẫn được bọn chúng đi, ta sẽ đứng chờ ngươi ở lối ra!”
Nghe câu này xong, tốc độ của hỏa tủy vạn năm quả nhiên chậm lại, nhưng vẫn đi theo sau lưng Phượng Khê.
Phượng Khê nhẹ nhõm thở phào, dù sao chỉ cần có tác dụng là được rồi.
Nàng không dám nói thêm gì nữa, sợ lỡ miệng nói sai thì lại “chữa lợn lành thành lợn què”.
Thế là hỏa tủy vạn năm vẫn luôn theo sau ba người Phượng Khê, giữ khoảng cách chừng mười trượng.
Điều khiến Phượng Khê khó hiểu là, đám thiêu thân bị dị hóa kia rõ ràng không chậm chút nào, nhưng cũng không hề lại gần hỏa tủy vạn năm, cứ giữ y khoảng cách mười trượng.
Nàng nghĩ mãi không ra, bèn đặt hy vọng vào vị "thiên tài gián đoạn" Quân Văn.
“Ngũ sư huynh, huynh thấy chuyện này thế nào?”