Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 945

Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:38:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

945. Ngươi là ai?

Phượng Khê chọn dùng hỏa tủy ngàn năm không chỉ vì lý do an toàn, hỏa tủy vạn năm có bản năng né tránh nguy hiểm, có khi chưa đợi thiêu thân lao tới đã lặn mất tăm.

Lúc đó thì đúng là mất cả chì lẫn chài!

Dù Phượng Khê đã quăng hỏa tủy ngàn năm ra, trong lòng nàng vẫn chẳng mảy may hy vọng gì, bởi thiêu thân dị hóa kia vốn chẳng giống loại thường, khác biệt một trời một vực.

May mà con thiêu thân dị hóa ấy quả nhiên đổi hướng, bay thẳng về phía hỏa tủy ngàn năm.

Không chỉ nó, mà đám thiêu thân dị hóa vừa xuất hiện sau đó cũng lần lượt lao tới, chớp mắt đã vây kín cả khối đá Phượng Khê ném hỏa tủy ra, chen chúc chật như nêm cối.

Phượng Khê còn chưa kịp vui mừng, mấy con thiêu thân dị hóa không chen nổi vào lại bất ngờ quay đầu, lao thẳng về phía nàng!

Nàng đành phải vội vàng ném thêm một nắm hỏa tủy ngàn năm lên tảng đá khác để thu hút sự chú ý của chúng…

Trong chốc lát, Phượng Khê đã ném tới tám nắm hỏa tủy ngàn năm, nhưng so với số lượng thiêu thân cứ ùn ùn kéo đến thì chẳng khác nào muối bỏ biển.

Điều khiến nàng càng thêm đau đầu là, không biết có phải bị hơi thở hỏa tủy hấp dẫn hay không, mà từ xa lại có thêm vô số thiêu thân bay tới như thủy triều.

Lúc này, Hoài Hà lên tiếng:

“Đội trưởng! Các người nên nhanh chóng dùng ghi âm thạch ghi lại lời trăn trối đi! Không là không kịp đâu!”

Quân Văn hung dữ trừng hắn: “Câm cái miệng quạ đen của ngươi lại! Có tiểu sư muội ta ở đây, đám thiêu thân lông lá này tính là gì!”

Tuy ngoài miệng cứng rắn, Hoài Hà cũng đâu muốn ch/ết, chỉ là cảm thấy… hy vọng sống thật quá mong manh.

Phượng Khê giỏi thật đấy, nhưng giờ e là thần tiên cũng bó tay.

Đúng lúc này, trong thức hải của nàng vang lên giọng Tiểu Hắc Cầu:

“Chủ nhân, nếu bọn thiêu thân kia thích hỏa tủy, chắc là cũng thích địa hỏa…”

Chưa dứt câu, Phượng Khê đã lập tức ném Thôn Hỏa Hưu xuống nước!

Ai ngờ Thôn Hỏa Hưu chẳng hề hấn gì, vẫn nằm ngủ khò khò như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Phượng Khê bực quá, giơ chân đạp một cú:

“Ta nuôi ngươi bao năm nay, ngươi cũng nên làm việc chút chứ?! Mau phun địa hỏa ra cho ta!!”

Thôn Hỏa Hưu vẫn không nhúc nhích.

Phượng Khê tức đến khó thở, đưa tay định nhổ cái sừng mọc trên đầu nó.

Cái sừng này vốn là nàng nhặt được từ thâm hác chứa khí tức tĩnh mịch, lúc ấy tiện tay gắn lên đầu Thôn Hỏa Hưu, ai ngờ nó lại… hợp rơ!

Từ sau khi có cái sừng này, Thôn Hỏa Hưu liền ngủ mê man không tỉnh nổi!

Không biết có phải trùng hợp hay không, nhưng ngay lúc tay nàng chạm vào sừng, Thôn Hỏa Hưu đột nhiên… mở mắt!

Chỉ là nó nhìn nàng với ánh mắt xa lạ, thậm chí có phần tức giận!

Phượng Khê còn đang ngẩn người, mấy con thiêu thân dị hóa đã lao tới.

Nàng định lập kiếm trận bảo vệ Thôn Hỏa Hưu, thì bỗng nhiên thân hình nó dài ra, toàn thân mọc vảy đỏ, phát ra một tiếng gầm trầm vang như chuông lớn ngân vang.

Mấy con thiêu thân dị hóa giữa không trung liền rơi rầm xuống nước, những con còn lại run bần bật không dám tiến lên, đám thiêu thân thường thì ngất xỉu không một tiếng động.

Thôn Hỏa Hưu đảo mắt nhìn xung quanh, rồi quay sang nhìn ba người Phượng Khê:

“Ngươi là ai?”

Phượng Khê: “……”

Ta nuôi ngươi bao nhiêu năm, mà ngươi hỏi ta là ai?

Gì vậy?

Ngủ một giấc… mất trí nhớ luôn à?

Ánh mắt nàng lóe sáng, mở miệng:

“Ta là mẹ ngươi!”

Quân Văn: “……”

Tiểu sư muội à, nếu muốn bịa chuyện, ít nhất cũng bịa cái gì nghe cho đáng tin chút được không?

Hắn không nói muội có giống mẹ nó hay không, cơ bản là nhìn hai người một chút giống nhau cũng không thấy?

Thôn Hỏa Hưu nghi hoặc nhìn nàng: “Ngươi có bằng chứng gì?”

Phượng Khê cười lạnh: “Ngươi ngay cả mẹ ruột cũng nhận không ra, còn đòi ta đưa chứng cứ? Được! Muốn chứng cứ phải không? Ta cho ngươi xem!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-945.html.]

Nàng lấy từ nhẫn trữ vật ra một hộp ngọc, bên trong là một nắm hỏa tủy vạn năm, tay không chạm vào mà chẳng hề hấn gì.

Phượng Khê giơ cao:

“Thấy chưa? Nếu ta không phải mẹ ngươi, thì đã bị hỏa tủy thiêu thành tro từ lâu rồi!”

Thôn Hỏa Hưu: “Còn chứng cứ nào khác không?”

Phượng Khê bốc ra một đống tro cặn của địa hỏa:

“Khi xưa vì luyện hóa ngươi, ta đã đặt ngươi trong địa hỏa, canh giữ mấy vạn năm.

Ngay lúc ngươi phá xác ra đời, địch nhân ập tới, ta lấy thân tự bạo bảo vệ ngươi.

Sau đó, mẫu tử chúng ta thất lạc, ta phải mang tàn hồn luân hồi chuyển thế, cuối cùng ở kiếp này mới tìm lại được ngươi, lại còn thu ngươi làm linh sủng.

Chỉ không ngờ ngươi lại mất trí nhớ, còn đánh rơi luôn cái sừng!

Ta khổ sở trăm đắng ngàn cay đi tìm lại sừng giúp ngươi, để khôi phục bản thể cho ngươi.

Thế mà giờ ngươi đối xử với ta như tội phạm thẩm vấn, còn bắt ta lấy bằng chứng ta là mẹ ngươi?!

Cũng được thôi!

Hiện tại ta đã là Nhân tộc, ngươi không nhận ta cũng chẳng sao, từ nay về sau mẹ con đoạn nghĩa, mỗi người một phương!”

Phượng Khê vừa nói, nước mắt vừa tuôn như mưa.

Thôn Hỏa Hưu đưa móng vuốt sờ lên cái sừng, quả thực có dấu vết từng gãy, xem ra nàng thật sự là mẹ nó!

Ngay sau đó, Thôn Hỏa Hưu liền… quỳ gối trước mặt Phượng Khê.

Dù quỳ xuống thì nó vẫn cao hơn nàng cả chục lần!

“Mẫu thân, là con sai rồi…”

Phượng Khê lấy tay áo quệt nước mắt lung tung:

“Không phải lỗi của ngươi, là lỗi của ta.

Tất cả những gì ta làm đều là tự nguyện, ngươi không nợ ta gì cả.

Bây giờ ta đã là Nhân tộc, ngươi với ta không còn là đồng loại, càng chẳng thể là mẫu tử.

Ta cũng không nên lấy thân phận mẫu thân mà ép ngươi làm linh sủng, nay ngươi đã khôi phục bản thể, khế ước cũ nên hủy bỏ. Ngươi đi đi!”

Thôn Hỏa Hưu nghe thế, từ sau cổ tháo xuống một chiếc vảy đỏ:

“Mẫu thân, cho dù người là Nhân tộc hay Kỳ Lân nhất tộc, người vẫn là mẹ con.

Trước kia người bảo vệ con, từ nay để con bảo vệ người!

Người nhỏ m/áu lên vảy này, một lần nữa lập khế ước với con!”

Phượng Khê lắc đầu:

“Ta là mẹ, sao có thể ích kỷ như vậy? Ngươi cứ đi đi!”

Thôn Hỏa Hưu vốn còn hơi nghi ngờ, giờ đã hoàn toàn tin tưởng.

Nó nhét cái vảy lớn như miệng chén vào tay Phượng Khê, cầu xin nàng ký khế ước lại.

Phượng Khê đành phải “miễn cưỡng chấp nhận,” cắn ngón tay nhỏ m/áu lên vảy.

Tức thì, nàng và Thôn Hỏa Hưu bị ánh sáng đỏ bao phủ, vảy lập tức mọc trở lại sau cổ Thôn Hỏa Hưu.

Khế ước thành công.

Quân Văn và Hoài Hà đứng bên… mặt không cảm xúc.

Quân Văn thì thôi, hắn đã bị tiểu sư muội hành cho chai mặt, giờ Phượng Khê mà có biến thành Thôn Hỏa Hưu, hắn chắc cũng không chớp mắt.

Còn Hoài Hà thì chịu không nổi!

Ngay khi Phượng Khê nói mình là mẹ của Thôn Hỏa Hưu, miệng hắn mở to đến mức… suýt nhét vừa cả quả trứng gà.

May mà Quân Văn trừng mắt lườm hắn một cái, hắn mới chịu ngậm miệng lại.

Để tránh bị lộ sơ hở, hắn vẫn luôn giả vờ che miệng bằng tay áo, thật ra là lén nhéo bắp đùi mình.

Đáng thương thay, đùi hắn giờ đã bầm một mảng to!

Hắn âm thầm rơi lệ trong lòng: Đội trưởng này nói dối mượt như viết thoại bản vậy!

Không đúng!

Thoại bản còn không dám viết vậy đâu!

Loading...