Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 944

Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:38:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

944. Âm thanh keng keng leng keng

Đội trưởng Hứa Trí Xa của Huyền Vũ phong nói:

“Chỗ này có khắc hình mặt trăng, bốn vị Thái Thượng trưởng lão đã dặn kỹ rồi, chúng ta không nên tiến vào những nơi có dấu hiệu của mặt trăng, mặt trời hay sao trời, thế nên… vẫn là thôi đi.

Huống hồ, cho dù Hoài Hà có thật trốn trong chỗ này, thì với tình hình này, tám chín phần lành ít dữ nhiều, e là đã bỏ mạng từ lâu.”

Nói tới đây, giọng hắn trầm xuống:

“Nếu chúng ta không tranh giành cây Trúc Thảo Kim Tử Chỉ kia, thì đã không xảy ra những chuyện phía sau. Giờ hại hắn mất mạng, dù sao cũng là đồng môn, chúng ta làm vậy… có quá đáng không?

Hay là… thôi đừng tìm người của Ngộ Đạo Phong gây chuyện nữa, ai về tìm cơ duyên nấy.”

Thẩm Chỉ Lan lập tức lên tiếng:

“Hứa sư huynh, ta hiểu tâm trạng của huynh, ta cũng thấy day dứt.

Nhưng chuyện này… bọn ta cũng bị ép đến đường cùng. Ngộ Đạo Phong có đến 54 người, còn chúng ta cộng cả bốn phong mới chỉ có 40. Nếu không liên thủ, gặp bọn họ là bị cướp cơ duyên ngay.

Chúng ta chỉ là ra tay trước để giành lợi thế thôi.

Vả lại, nếu không phải Hoài Hà giở trò trên cây Trúc Thảo kia, thì bọn ta cũng đâu truy sát hắn?

Hắn bất nghĩa trước, giờ có thật ch/ết trong động thì cũng chẳng thể trách ai được.”

Nghe nàng nói vậy, Hứa Trí Xa tuy trong lòng vẫn không tán thành, nhưng cũng vì chút băn khoăn mà không nói gì thêm.

Lúc này, có người hỏi:

“Chỉ Lan sư muội, nếu không tìm thấy Hoài Hà, chúng ta trúng độc rồi phải làm sao?”

Thẩm Chỉ Lan nghĩ một lát, rồi đáp:

“Trước đây Hoài Hà chưa từng dùng độc mạnh như vậy, nên khả năng lớn là hắn được người khác đưa thuốc.

Gần đây hắn thân với ba người Phượng Khê, không chừng độc là do bọn họ đưa cho.

Chi bằng tìm ba người đó hỏi cho ra lẽ, nếu không liên quan thì cũng được. Mà Phượng Khê giỏi luyện đan, biết đâu lại có cách giải độc.”

Dù có vài người không đồng tình với kế này, nhưng trong tình cảnh hiện tại, không còn lựa chọn nào tốt hơn nên cuối cùng vẫn đồng ý.

Ánh mắt Thẩm Chỉ Lan thoáng hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Đợi khi tìm được con tiện nhân Phượng Khê kia rồi, nàng sẽ tìm cách khuấy lên mâu thuẫn. Hai bên nhất định sẽ đánh nhau.

Huống hồ người của Chu Tước phong biết đâu đã sớm được Hàn phong chủ chỉ điểm, không cần nàng ra tay, Phượng Khê chắc chắn phải ch/ết!

Bọn họ đứng ngoài động chần chừ thêm một lúc rồi mới rời đi.

Bên trong, Hoài Hà tức giận nghiến răng:

“Thẩm Chỉ Lan đúng là ngụy biện trắng trợn, đê tiện vô sỉ!

Đội trưởng, rõ ràng là ả định đổ vấy trách nhiệm lên đầu ba người các ngươi, ngươi phải mau nghĩ cách đối phó đi! Nếu không khi gặp mặt bọn họ, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động.

Ta thật không hiểu, sao người của bốn phong lại nghe lời ả như vậy?

Trước kia ta còn nghe nói vì Thẩm Chỉ Lan bị cho là sao chổi, người của Thanh Long phong không ai dám thân thiết với ả, sao vào trong Hạo Thiên Kính rồi liền đổi tính cả?”

Phượng Khê cong môi cười nhạt:

“Chắc cũng chỉ vì hai chữ ‘lợi ích’ thôi. Đi, chúng ta rời khỏi đây đã rồi nói tiếp!”

Lúc này, nàng nghe thấy một tiếng tí tách vang lên.

Cứ tưởng mình nghe nhầm, nhưng tiếng tí tách lại vang lên liên tiếp, rõ ràng, đều đều.

Không chỉ nàng, mà Quân Văn và Hoài Hà cũng nghe thấy.

Cả ba nhìn quanh tìm nơi phát ra âm thanh, liền thấy trên vách đá đỉnh động bắt đầu ngưng tụ hơi nước, nhỏ giọt tí tách rơi xuống.

Sao ở đây lại có hơi nước?

Phượng Khê linh cảm có điều chẳng lành, hét lên:

“Mau! Chạy nhanh!”

Vừa dứt lời, cả sơn động sụp đổ.

Không chỉ riêng động này, mà cả vách núi phía trên cũng đổ sập.

Tiếng sụp núi ầm ầm vang vọng, dù Thẩm Chỉ Lan và mọi người đã đi xa hơn mười dặm, vẫn nghe thấy rõ ràng.

Ai nấy trong lòng đều thở phào, may mà vừa rồi không tiến vào hang có dấu ánh trăng kia, nếu không thì giờ đã bị chôn cùng Hoài Hà rồi.

May mắn là thế, nhưng cũng có người thấy hơi hụt hẫng.

Tuy năm phong không hòa thuận, nhưng cũng chưa đến mức muốn g/iết nhau. Vậy mà giờ vì truy sát mà Hoài Hà đã ch/ết…

Thẩm Chỉ Lan thì lại không hề cảm thấy áy náy. Trong mắt nàng, Hoài Hà thân thiết với Phượng Khê, chế/t là đáng đời!

Mọi người đều nghĩ Hoài Hà đã ch/ết thật, nào ngờ hắn đang trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt.

Phượng Khê và Quân Văn cũng ngạc nhiên nhìn quanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-944.html.]

Ba người hiện đang ở trong một con sông ngầm, trần động phía trên treo đầy nhũ đá với màu sắc rực rỡ, hình thù phong phú.

Quân Văn nghi hoặc nói:

“Trước giờ ta thấy nhũ đá đa phần là trắng, xám, hoặc vàng... chưa bao giờ thấy loại nào rực rỡ như vậy…”

Phượng Khê cất giọng đầy ẩn ý:

“Huynh nhìn kỹ lại xem, rồi sẽ hiểu vì sao.”

Quân Văn trợn to mắt nhìn kỹ, ngay lập tức ngẩn người.

Hoài Hà thì vội lấy tay bịt miệng.

Trên những nhũ đá đó, bám đầy thiêu thân nhiều màu sắc, khiến người ta ban đầu tưởng là nhũ đá phát sáng kỳ lạ.

Sắc mặt Hoài Hà lập tức trắng bệch.

Xong rồi!

Trừ phi lũ thiêu thân kia đều ăn chay niệm Phật, bằng không thì ba người bọn họ không một ai toàn mạng!

editor: bemeobosua

Đang nghĩ ngợi lung tung, chợt có một con thiêu thân bay lên, kế đó là từng đàn từng lũ thiêu thân ùn ùn kéo tới, tất cả đều lao về phía ba người Phượng Khê!

Cả ba hoảng quá vội vàng nhảy xuống nước, nhấn mình chìm hẳn xuống.

Mà đừng nói chứ, chiêu này cũng hữu hiệu thật, lũ thiêu thân bay vòng vòng trên mặt nước, không ngừng lượn lờ, nhưng lại không dám xuống dưới.

Ba người còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì mặt nước đột nhiên tụt xuống nhanh chóng chẳng rõ vì sao, chỉ trong chớp mắt đã chỉ còn ngập tới thắt lưng, hơn nữa còn tiếp tục hạ thấp.

Hoài Hà lúc này đã bắt đầu lấy ngọc ghi âm ra… lưu lại di ngôn.

Hắn ch/ết thế này, oan quá mà!

Phải để lại chút bằng chứng, biết đâu sau này có người nhặt được thì còn có thể nhờ đại bá hắn báo thù rửa hận giùm!

Trong khi hắn đang lo chuẩn bị hậu sự, Phượng Khê thì không ngừng thử cách ứng phó, nhưng dù là dùng trận bàn hay bùa chú đều vô dụng.

Phượng Khê thầm nghĩ: bảo sao có nhiều người dốc lòng tu kiếm đạo đến vậy, mấy thứ chế phù với trận pháp lỉnh kỉnh thế này, rất nhiều khi đúng là chẳng dùng được gì!

Lúc này, Tiểu Chim Béo lên tiếng:

“Chủ nhân, để ta thử xem! Huyết mạch của ta chắc dọa được bọn nó.”

Tuy bình thường Tiểu Chim Béo cứ gọi Phượng Khê là "mẫu thân", nhưng khi nói chuyện trực tiếp thì vẫn gọi là "chủ nhân".

Cũng phải thôi, Phượng Khê thực sự không thể chấp nhận được cái cách gọi “mẫu thân” ấy!

Phượng Khê lập tức thả Tiểu Chim Béo ra.

Tiểu Chim Béo liền phát ra một tràng âm thanh keng keng leng keng như kim loại va vào nhau, sau đó phun ra một luồng “niết bàn chi hỏa” rực rỡ.

Lửa niết bàn vừa chạm tới đâu, thiêu thân nơi đó lập tức hóa thành tro bụi.

Lũ thiêu thân kinh hãi bỏ chạy tứ tán, dù có đậu trên thạch nhũ cũng run như cầy sấy.

Quân Văn không nhịn được cảm thán:

“Tiểu sư muội, con gà béo nhỏ của muội đúng là bình thường không kêu thì thôi, mở miệng một cái liền dọa người khiếp vía!”

Tiểu Chim Béo: “……”

Nói được tiếng người thì cứ nói, không nói được thì câm miệng dùm cái đi!

Mặc dù vậy, nó vẫn rất hài lòng với bản thân.

Ngày thường tu luyện vất vả chính là vì khoảnh khắc vinh quang này đây!

Nó còn đang tự đắc, thì lũ thiêu thân kia đã bắt đầu quay sang điên cuồng cắn nuốt lẫn nhau.

Phượng Khê thì quá quen với cảnh này rồi.

Lũ thiêu thân kia đang… tự luyện cổ!

Rất nhanh thôi, chúng sẽ dị hóa thành những con thiêu thân mạnh gấp bội!

Giờ làm sao bây giờ?

Tuy niết bàn chi hỏa của Tiểu Chim Béo rất mạnh, nhưng với tu vi hiện tại của nó, phun thêm vài luồng nữa là… ngủm game over!

Chạy?

Không có đường để chạy, bốn phía toàn là thạch nhũ, trên đó chen chúc toàn là thiêu thân.

Ngay lúc Phượng Khê đang vắt óc nghĩ cách đối phó, một con thiêu thân dị hóa đã xuất hiện!

Nó giương cánh ra, sải dài đến cả trượng!

Hơn nữa còn lao thẳng về phía ba người!

Phượng Khê phản ứng cực nhanh, trong lúc nguy cấp chợt nhớ đến điển tích “thiêu thân lao đầu vào lửa”, liền lục trong nhẫn trữ vật ra một khối “hỏa tủy ngàn năm”, ném lên một tảng đá cách đó không xa.

Còn vì sao không dùng “hỏa tủy vạn năm” ấy hả?

…Thì tại vì… hỏa tủy vạn năm… quý lắm!

Loading...