Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 943
Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:38:43
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
943. Nói cho cùng, vẫn là ta vô dụng quá.
Quân Văn thì lại chẳng cảm thấy mình xấu hổ tí nào. Biết rõ không địch lại mà còn lao lên? Vậy thì đâu phải dũng cảm, là ngu đấy!
Hắn mới không làm loại chuyện ngu xuẩn như thế đâu.
Chỉ là… trốn ở đâu thì ổn bây giờ?
Ba người gần như cùng lúc liếc mắt nhìn mấy cái hang đá bên kia.
Hoài Hà lên tiếng: “Trốn trong hang cũng có điểm dở, lỡ đâu bị bọn họ chặn ở cửa, thế thì khác gì cá nằm trên thớt!”
Quân Văn lườm hắn một cái: “Không biết dùng thành ngữ thì đừng có bày đặt! Gọi là ‘bắt rùa trong rọ’ chứ cá đâu ra? Rõ ràng phải là ‘đóng cửa đánh chó’!”
Phượng Khê: “……”
Hai người các huynh cộng lại vừa đúng năm trăm* (*ý là 250+250=500, mà 250 tiếng trung là đồ ngốc đó =))) ), ai cũng đừng chê ai.
Tất nhiên, Quân Văn thừa biết cả “đóng cửa đánh chó” lẫn “bắt rùa trong rọ” đều không phải câu nào hay ho, chẳng qua hắn nhìn Hoài Hà ngứa mắt nên cố tình bắt bẻ thôi.
Cả bọn lập tức tiến về gần mấy hang đá. Bên trong tối đen, không rõ có yêu thú hay thứ gì kỳ quặc ẩn náu không.
Nhưng lúc này cấp bách, cũng chẳng kịp nghĩ xa.
Phượng Khê lấy chủy thủ ra, khắc một vầng trăng lên miệng một cái hang.
Hoài Hà không nhịn được giơ ngón cái: “Đội trưởng, cao tay, thật sự là cao tay!”
Bốn vị Thái Thượng trưởng lão đã dặn đi dặn lại là không được tiến vào chỗ nào có đánh dấu nhật nguyệt sao trời. Giờ Phượng Khê khắc hình trăng lên cửa hang, Thẩm Chỉ Lan bọn họ vì kiêng kị chắc chắn không dám vào.
editor: bemeobosua
Nhưng ngay sau đó, hắn liền phát hiện ra vấn đề.
Cái hình trăng này vừa nhìn là biết mới khắc, nhìn giả quá!
Chưa kịp nói gì, đã thấy Phượng Khê lấy bột gì đó xoa lên dấu vết, lập tức vầng trăng kia trông cổ xưa hẳn.
Hoài Hà: “……”
Ngươi còn biết… làm giả?!
Ta thật muốn hỏi, rốt cuộc còn có thứ gì mà ngươi không biết?!
Không kịp nghĩ nhiều, hắn lập tức theo Phượng Khê chui vào trong hang.
Phượng Khê lại gọi con Heo Vàng ra, cho nó xóa sạch dấu chân của cả ba người ở cửa hang.
Sau đó, nàng còn bố trí mấy cái trận bàn quanh cửa. Cho dù Thẩm Chỉ Lan có liều mạng đuổi vào, thì mấy cái trận pháp này cũng đủ làm bọn họ uống nước lã.
Làm xong hết thảy, Phượng Khê lại lấy ra một khối trận bàn phát hình ảnh, giống như loại dùng để truyền hình trực tiếp, bên trên hiện ra rõ ràng cảnh vật phía ngoài hang.
Đừng nói Hoài Hà, ngay cả Quân Văn cũng ngây người:
“Tiểu sư muội, muội giờ còn biết chế tác truyền ảnh trận bàn?”
Thứ này yêu cầu cực cao với trận pháp sư, không chỉ cần hiểu sâu về trận pháp, mà tu vi cũng phải từ Hóa Thần trở lên mới có thể làm được.
Tiểu sư muội nhà ta mới Kim Đan thôi, còn chưa Nguyên Anh, nói gì tới Hóa Thần!
Phượng Khê thở dài:
“Tu vi của muội không đủ, ngộ tính cũng chẳng cao, trận bàn này chế ra có nhiều hạn chế lắm, truyền gần còn được, xa thì chịu.
Aizz!
Nói cho cùng vẫn là muội vô dụng quá!”
Quân Văn: “……”
Hoài Hà: “……”
Nếu muội mà gọi là vô dụng… thì bọn ta là gì? Đồ bỏ đi à?
May mà Phượng Khê không tiếp tục đ/âm thêm d/ao nữa, mà quay sang hỏi Hoài Hà:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-943.html.]
“Muội sẽ mở trận cách âm. Mau nói thật đi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Thẩm Chỉ Lan sao lại dẫn người đuổi gi/ết huynh?”
Hoài Hà nghe vậy, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Đừng nhắc nữa! Khi đó ta vừa tìm được một khóm Trúc Thảo Kim Tử Chỉ, đó là linh thảo cấp Thiên thượng phẩm! Ta vui tới phát điên!
Đang định thu linh thảo thì Thẩm Chỉ Lan dẫn người tới.
Nàng uy h.i.ế.p ta nhường lại linh thảo. Ta tuy không muốn nhưng thế đơn lực mỏng, đành nhịn nhục mà đồng ý.
Tưởng mọi chuyện kết thúc rồi, ai ngờ ta đi chưa được tám dặm, bọn họ lại đuổi theo.
Nói ta động tay chân vào linh thảo khiến người của họ trúng độc, bắt ta giao giải dược.
Ta giải thích thế nào họ cũng không tin, cuối cùng ta chỉ đành chạy trốn.
Nếu không gặp được các ngươi, chỉ sợ đã bị bắt rồi, cái mạng nhỏ chắc cũng không giữ nổi.”
Phượng Khê nghe xong khẽ gật đầu: “Nghe chuyện này, hình như bốn phong đều đang nghe lệnh Thẩm Chỉ Lan?”
Hoài Hà vội đáp:
“Cũng không hẳn là nghe lệnh, nhưng rõ ràng là nàng cầm đầu rồi, còn nguyên do tại sao thì ta không rõ lắm.”
Quân Văn hừ lạnh: “Chắc chắn là dùng mánh khóe gì đó! Ta nghi ngờ chính nàng hạ độc vào linh thảo, rồi quay sang vu oan cho ngươi. Loại thủ đoạn bẩn thỉu này, nàng từng làm không ít.”
Phượng Khê gật đầu, đang định nói gì, thì trên bức tường truyền ảnh hiện lên bóng người, chính là nhóm Thẩm Chỉ Lan.
Tuy hình ảnh hơi mờ, nhưng âm thanh lại rất rõ ràng.
“Cái tên Hoài Hà kia chạy nhanh thật, chẳng thấy bóng dáng đâu luôn!”
“Các ngươi nói xem, có khi nào hắn trốn trong hang không? Dù gì cũng chạy cả buổi trời rồi, chắc là mệt lắm.”
“Dù hắn có chui xuống đất đi nữa, hôm nay cũng phải bắt cho bằng được! Không có hắn, chúng ta không giải được độc!”
……
Trong lúc mọi người đang râm ran bàn tán, Thẩm Chỉ Lan lên tiếng:
“Hắn tám phần là trốn trong hang, chúng ta chia nhau lục soát!”
Thế là đám người bốn phong bắt đầu lục từng cái hang một. Chẳng mấy chốc, đã nghe tiếng yêu thú gào rống và tiếng đánh nhau vọng lại.
Quân Văn không nhịn được hả hê: “Họ gặp yêu thú thật rồi! Đáng đời! Cũng may hang của chúng ta trống không, chẳng có gì.”
Lúc mới vào, ba người đã đi một vòng, xác nhận hang này không lớn, không có dấu vết yêu thú từng sống ở đây.
Tất nhiên, cũng không phát hiện ra cái gì như tiên nhân tọa hóa.
Thời gian trôi qua, tiếng thú gầm gần như không dứt.
Quân Văn càng thêm sung sướng khi người gặp họa:
“Xem ra mấy hang khác đều có yêu thú, chỉ hang này là không có. Vận khí của chúng ta thật quá tốt!”
Phượng Khê nghe đến đây liền cau mày. Mấy hang khác đều có yêu thú, vậy vì sao chỗ này lại không?
Chỗ nào bất thường, chắc chắn có điều đáng ngờ. Hang này… chẳng lẽ có gì mờ ám?
Quân Văn và Hoài Hà nghe nàng lo thì cũng chẳng để tâm, vì hang này không lớn, liếc mắt là thấy hết. Có yêu thú thì cũng chẳng có chỗ mà trốn.
Phượng Khê tuy trong lòng vẫn thấy bất an, nhưng Thẩm Chỉ Lan bọn họ chưa đi, ba người cũng chỉ có thể tạm thời núp ở đây.
Cuối cùng, nhóm Thẩm Chỉ Lan cũng kiểm tra xong hết các hang còn lại.
Không những chẳng tìm được Hoài Hà, mà còn vì hang quá hẹp, không ít người bị yêu thú làm bị thương.
Có vài tên giận cá c.h.é.m thớt, quay sang đổ hết lên đầu Hoài Hà, vừa la hét vừa chửi rủa.
Hoài Hà bĩu môi: “Bọn họ tự ngu còn không biết xấu hổ đổ cho ta. Đúng là không biết điều!”
Lúc này, có người chỉ tay:
“Còn cái hang này chưa lục! Hoài Hà có khi đang trốn trong đó!”