Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 942

Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:38:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

942. Quân tử có chuyện nên làm, cũng có chuyện không nên làm.

Sau một khoảng lặng qu/ỷ dị kéo dài, cảnh vật trước mắt Phượng Khê bỗng thay đổi.

Đá tảng kỳ dị lởm chởm khắp nơi, mặt đất ẩm ướt mọc đầy rêu xanh mướt.

Phượng Khê và Quân Văn lập tức nâng cao cảnh giác, bởi địa hình kiểu này rất dễ cho mấy thứ yêu vật ẩn nấp. Lỡ đâu sau mấy tảng đá kia lại chui ra một con yêu thực, yêu thú hay yêu trùng thì khốn.

Cả hai chỉ mới đi được vài chục trượng, đám đá quái xung quanh đột nhiên chuyển động!

Không chỉ chuyển động, mà còn vây chặt lấy họ ở giữa.

Từ những khe hở trong đám đá phun ra thứ chất lỏng màu xanh lục. Phượng Khê và Quân Văn lập tức vận linh lực dựng lên kết giới.

Kết giới linh lực nhanh chóng bị ăn mòn, rung lắc không ngừng. Kết giới của Quân Văn còn bị khoét thủng một lỗ lớn!

May là hắn kịp thời vá lại, chứ nếu không, hậu quả không dám tưởng tượng.

Phượng Khê lập tức ném ra một tấm phù “trời sập đất nứt”, kết quả tương tự với mớ cỏ đỏ rực hôm trước, phù trực tiếp bị đốt thành tro!

Nàng lại gọi ra bảy thanh linh kiếm, nhưng còn chưa kịp bày kiếm trận, chất lỏng xanh lục kia đã ăn mòn một thanh đến thủng một lỗ to!

Phượng Khê hoảng hốt, vội thu hết linh kiếm về.

Thứ chất lỏng xanh này... bá đạo quá mức!

Đúng lúc đó, cái Khô Thụ Chi, vốn ngày thường gần như vô tích sự, nay chủ động “xung trận”, hơn nữa còn có vẻ như đang sốt ruột, chờ mãi mới được ra tay.

Phượng Khê thấy vậy bèn lập tức thả nó ra.

Vừa được thả, nó liền bám vào một tảng quái thạch.

Chỉ trong chớp mắt, tảng đá kia giống như quả bóng bị xì hơi, bẹp lép!

Trên đất chỉ còn lại một đống như vỏ cây. Chẳng bao lâu sau bị lớp rêu xanh bao phủ, rồi tan biến không còn dấu vết.

Lúc này, Khô Thụ Chi đã bắt đầu hấp thụ những tảng đá còn lại…

Chẳng mấy chốc, cả đám đá vây khốn Phượng Khê và Quân Văn đều bị tiêu diệt sạch.

Phượng Khê tò mò hỏi:

“Vừa nãy mấy cái đó là gì thế?”

Khô Thụ Chi vừa nhóp nhép vừa đáp:

“Đám quái thạch kia thật ra là nụ hoa của mấy cái rêu xanh. Cũng là công cụ săn mồi của chúng nó đấy.”

Phượng Khê nghe xong há hốc mồm. Nàng hoàn toàn không nghĩ đến đáp án này. Đưa mắt nhìn ra xa, bốn phía toàn đá là đá, sắc mặt cũng nhăn lại.

Dù Khô Thụ Chi có thể đối phó với đám đá này, nhưng để vượt qua cả khu vực này chắc chắn sẽ rất mất thời gian.

Chưa kể, Khô Thụ Chi giờ như đang no căng rồi.

Nhỡ đâu cái cửa ải này là vòng lặp vô hạn thì…

Nàng phải nghĩ cách khác.

Ánh mắt nàng rơi vào Khô Thụ Chi.

“Ta nhớ ngươi có thể giả dạng mấy loại yêu thực khác đúng không? Giờ ngươi ngụy trang thành loại rêu phong này cho ta!”

“Nhớ kỹ, nụ hoa của ngươi phải to hơn đám rêu khác vài lần!”

“Từ giờ trở đi, ngươi chính là RÊU PHONG VƯƠNG!”

Khô Thụ Chi: “……”

Ờ thì… đúng là ta có thể giả dạng yêu thực thật, nhưng ngươi chắc chắn đám rêu phong kia sẽ bị ta lừa sao?

Nhưng đã nói thế thì nó cũng chỉ đành làm theo.

Khô Thụ Chi lập tức biến hình thành một bụi rêu phong, mọc ra nụ hoa to tổ bố!

Đám rêu khác thì mỗi cây chỉ cỡ tảng đá, còn nó dựng lên cả một… cái đồi nhỏ!

Khô Thụ Chi trong lòng đầy lo lắng, nhưng đến nước này thì đành phải làm theo lời Phượng Khê, đong đưa cái “nụ hoa” mở đường phía trước, còn Phượng Khê với Quân Văn theo sát phía sau.

Không rõ là do đám rêu kia đầu óc ngu si, hay do diễn xuất của Khô Thụ Chi quá đỉnh, mà tóm lại chỗ nào nó đi qua, đá đều ngoan ngoãn tránh sang hai bên.

Không những tránh, mà còn… nở hoa.

Không chỉ nở hoa, mà còn… kết quả!

Phượng Khê nhìn thấy mấy quả màu vàng kim óng ánh, trong lòng dâng lên cảm giác: "Đây là đồ tốt."

Cảm giác ấy ngay lập tức được xác nhận bởi năm cái cẩu linh căn trong đan điền cùng nhau quỳ xuống dập đầu như trống làng báo hiệu!

Phượng Khê không dám tùy tiện động tay, ra hiệu cho Khô Thụ Chi hái quả.

Khô Thụ Chi muốn khóc!

Ngươi quên rồi sao, giờ ta đang là RÊU PHONG VƯƠNG đó?!

Một vị vương mà lại đi hái quả của thuộc hạ? Ngươi thấy có hợp tình hợp lý không?

Tuy trong lòng oán thán tới phát khóc, nó vẫn phối hợp. Dựng ra một cái “tay” từ đá, bắt đầu hái quả.

Chưa chạm vào, quả đã tự… bóc vỏ rơi vào tay!

editor: bemeobosua

Khô Thụ Chi vội thu quả vào không gian riêng.

Rồi… tiếp tục hái.

Để tăng hiệu suất, nó bèn mọc luôn mấy chục cái tay cùng lúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-942.html.]

Phượng Khê đi phía sau nhìn thấy, vui vẻ ra mặt.

Không hổ là linh sủng của ta! Hiệu quả này không khác gì bàn tay thần kỳ của ta cả!

Cuối cùng, Phượng Khê và Quân Văn cũng rời khỏi vùng rêu phong.

Nhìn cảnh vật phía trước đã thay đổi, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm.

Khô Thụ Chi cũng thở dài thật sâu.

Phượng Khê thấy lá của nó từ màu xanh lá chuyển sang đỏ, nghi hoặc hỏi:

“Lá ngươi sao lại đổi màu rồi?”

Khô Thụ Chi ấp úng nói:

“Nóng… nóng quá nên… đỏ luôn!”

Phượng Khê: “……”

Có chuyện đó nữa à?!

Nàng nghiêng đầu, mặt đầy vẻ hóng chuyện:

“Đừng nói với ta… mấy đám rêu phong kia đều là giống cái nhé?! Thảo nào nở hoa, kết quả… Hóa ra là nữ nhi quốc gặp phải tiểu hòa thượng!”

Khô Thụ Chi: “……”

Ngươi dứt khoát lộng ch/ết ta đi cho rồi!

Ta sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa!

Phượng Khê thấy Khô Thụ Chi phải tự thiêu đốt để đổi lấy chút tin tưởng, cũng không tiện nói gì thêm về chủ đề này, chỉ lẳng lặng trả công cho nó năm viên thú hạch màu tím.

Khô Thụ Chi nhìn năm viên thú hạch mà muốn khóc không ra nước mắt: đây chẳng phải tiền bán thân của ta sao?!

Vừa nghĩ vừa run lên:

Thơm quá đi mất!

Dù sao cũng là bán nghệ chứ có bán thân đâu, thêm lần nữa thì thêm, sợ gì chứ?!

Trong lúc Phượng Khê đang trao đổi với Khô Thụ Chi, nàng cũng thuận tiện đánh giá tình hình xung quanh.

Cảnh vật trước mắt là một vùng đất hoang mọc đầy cây bụi, phía xa núi non trùng điệp, đỉnh núi còn phủ tuyết trắng xóa.

Phượng Khê và Quân Văn nghỉ ngơi một lát rồi mới tiếp tục lên đường.

Quân Văn theo thói quen đi phía trước dẫn đường, để Phượng Khê theo sau hắn.

Ban đầu hai người đều nghĩ rằng trong khu rừng này thể nào cũng có sát khí ẩn giấu, ai ngờ từ lúc tiến vào tới tận chân núi, lại chẳng gặp trở ngại gì.

Thuận lợi đến mức có chút… không thật.

Quân Văn chỉ tay về phía trước, nói:

“Tiểu sư muội, bên kia có mấy cái hang động, chúng ta có nên vào xem thử không? Biết đâu là nơi tọa hóa của tiền bối nào đó, không chừng còn lấy được truyền thừa, thậm chí là nhẫn trữ vật nữa.”

Phượng Khê giọng lười biếng: “Cũng có thể là hang ổ của yêu thú siêu cấp nào đó.”

Quân Văn: “……”

Khi hai người đang bàn xem có nên đến gần hang động thử vận may hay không, thì phía xa xa có người thở hồng hộc chạy lại.

Không ai khác, chính là tên Hoài Hà.

Vừa thấy Phượng Khê và Quân Văn, à không, chính xác là vừa thấy Phượng Khê, mắt hắn lập tức sáng rực như đèn pha:

“Đội trưởng! Cứu mạng! Cứu mạng với!”

Quân Văn trợn trắng mắt.

Sao cái tên phiền phức này lại xuất hiện nữa rồi?

Lẽ nào tiểu sư muội lại rơi vào vòng lặp vô hạn lần nữa?!

Phượng Khê cũng có suy đoán tương tự. Nàng nhớ lại lúc nghe thấy chuỗi âm thanh kia, trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai.

Chẳng lẽ ải trước, cái ải rêu phong đó, thật ra chẳng phải vòng lặp vô hạn, là nàng suy diễn quá lên?

Còn Khô Thụ Chi thì vẫn đang đắm chìm trong dư vị của thú hạch màu tím: “……”

Vậy chẳng phải ta hy sinh vô ích rồi sao?!

Nhưng nghĩ đến chỗ trái cây rêu phong thu được trong không gian, nó lại thấy mọi thứ đều đáng giá.

Đống trái cây kia chắc chắn sẽ được chủ nhân trao phần thưởng hậu hĩnh.

Sau này một trái đổi một viên thú hạch màu tím!

Nó không dám tưởng tượng luôn, bản thân sẽ hạnh phúc đến mức nào!

Phượng Khê chưa biết Khô Thụ Chi đang nằm mộng đẹp, bèn hỏi Hoài Hà: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Hoài Hà vừa thở hổn hển vừa đáp:

“Không còn thời gian giải thích! Thẩm Chỉ Lan đang dẫn một đám người đuổi g/iết ta!

Chúng ta mau tìm chỗ trốn đi!”

Quân Văn cười lạnh: “Nàng dẫn theo một đám người? Có tiểu sư muội ta ở đây, một mình nàng ấy cũng đủ đánh mười tên! Ta ngược lại muốn xem rốt cuộc ai mới là người xui xẻo!”

Hoài Hà liếc mắt nhìn hắn: “Vấn đề là… bên nàng ta có bốn mươi người cơ!”

Quân Văn: “…… Ờm… quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm. Bốn vị thái thượng trưởng lão dặn chúng ta không được ch/ém g/iết lẫn nhau, cho nên… hay là chúng ta cứ tìm chỗ nào đó mà trốn đã.”

Hoài Hà: “……”

Nghe ngươi nói mà cứ tưởng ngươi cao cả lắm vậy á!

Loading...