Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 941

Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:38:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

941. Chim là sống

Con cự thú trong lòng đắc ý cực kỳ!

Nó cảm thấy đề vừa rồi mình đưa ra đúng là tuyệt diệu hết chỗ chê!

Nếu tiểu nha đầu kia trả lời "chim là sống", nó sẽ bóp ch/ết con chim luôn.

Nếu nàng nói "chim là chết", nó sẽ lập tức thả tay ra, cho thấy con chim còn tung tăng nhảy nhót.

Dù nàng trả lời kiểu gì thì cũng sai cả!

Mặt mũi nó đã đánh rơi bao lâu, nay cuối cùng cũng có thể nhặt lại rồi!

Đặc biệt là khi thấy Phượng Khê nhíu mày, nó hận không thể ngửa mặt lên trời mà cười to mấy tiếng! =)))

Phượng Khê thử hỏi:

“Câu đố này bắt buộc phải trả lời sao? Ta có thể không trả lời được không?”

Cự thú hừ lạnh một tiếng:

“Ngươi không trả lời thì đừng mơ đi qua chỗ ta!”

Phượng Khê gật đầu:

“Được thôi, nếu vậy thì ta chỉ đành trả lời vậy.

Nhưng mà... mạng sống con chim nằm trong tay ngươi, ta trả lời kiểu gì cũng sai đúng không?”

Cự thú phá lên cười khằng khặc:

“Không sai! Dù ngươi nói nó sống hay ch/ết thì cũng đều sai cả! Ngươi tưởng ngươi khôn ngoan, nhưng tiếc là còn kém ta xa lắm!”

Quân Văn ở bên cạnh âm thầm chửi thề:

“Cái đồ cự thú ch/ết tiệt! Rõ ràng không muốn cho người ta qua, bày trò làm gì nữa?!”

Tuy biết tiểu sư muội cực kỳ thông minh, nhưng lần này e là cũng đành bó tay chịu trói.

Hắn đang lo lắng thì nghe Phượng Khê hỏi cự thú:

“Ý ngươi là... ngươi thông minh hơn ta?”

Cự thú vênh váo:

“Đó là tất nhiên! Ta không chỉ thông minh hơn ngươi, mà còn hơn nhiều lần nữa kia!”

Phượng Khê bật cười khe khẽ:

“Nếu vậy, để ta dùng một câu hỏi làm đáp án cho câu hỏi của ngươi, ngươi không phản đối chứ?

Tất nhiên, nếu ngươi tự thấy mình không đoán nổi đáp án, thì cứ việc từ chối cũng được.

Dù sao nhìn bộ dáng ngươi thì cũng chẳng giống thông minh cho lắm đâu.”

Cự thú hừ mũi:

“Ta mà từ chối? Ngươi xem thường ai vậy?!

Nhưng mà nói rõ trước nhé, ngươi không được giở chiêu dùng trứng chim hay bất kỳ loại trứng gì làm ví dụ!

Cũng không được bắt chước ta bóp con vật sống trong tay rồi hỏi sống hay chế/t! Nói chung, những kiểu đó đều cấm!”

Cự thú cảm thấy mình đúng là cao tay tuyệt đỉnh!

Chặn đứng hết mọi khả năng chơi xỏ của Phượng Khê!

Phượng Khê gật đầu:

“Được! Vậy thì nói lời giữ lời nhé?”

Cự thú hừ lạnh:

“Một lời đã định!”

Phượng Khê tủm tỉm nhìn nó, rồi từ tốn nhấc chân phải lên:

“Người to con kia, ngươi đoán xem ta định bước tới trước hay lùi về sau?

Nếu ngươi đoán ta đi tới trước thì... con chim là sống.

Nếu ngươi đoán ta lùi lại thì... con chim là c/hết. Tùy ngươi quyết định!”

Cự thú: ¥%##@¥#¥%!

Đê tiện! Vô liêm sỉ! Mặt dày vô độ!

Nó lại bị lừa! Lại là cái nha đầu thúi kia!

Rõ ràng nó thông minh thế cơ mà, sao lại bị hố liên tiếp như vậy?!

Nó tức đến sôi m/áu, gào rú một hồi rồi nghiến răng nghiến lợi nói:

“Thôi... các ngươi đi qua đi!”

Phượng Khê thầm nghĩ, dù sao thì con cự thú này cũng còn giữ chữ tín.

Nàng tươi cười lễ độ:

“Đa tạ!”

Rồi quay sang nói với Quân Văn:

“Ngũ sư huynh, chúng ta đi thôi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-941.html.]

Quân Văn lập tức đi theo Phượng Khê, lòng thầm tán thưởng:

“Xem ra ta thật sự chẳng hiểu gì về năng lực của tiểu sư muội cả!

Mới nãy ta lại dám nghi ngờ tiểu sư muội không đối phó nổi con cự thú này, đúng là quá nông cạn!

Trên đời này chẳng có gì là tiểu sư muội không làm được!”

Hai người đi một đoạn, vừa ra khỏi khu vực của cự thú, lại gặp ngay một con cự thú y hệt, đang cười toe toét:

“Tiểu nha đầu, tới rồi à! Ngươi đoán xem con chim này là sống hay ch/ết?”

Phượng Khê: “……”

Đáng ch/ết! Vòng lặp vô hạn đây mà!

Quân Văn cũng không ngờ với lối tư duy "phát rồ" như của Phượng Khê, vậy mà vẫn chưa thể phá được vòng lặp này. Chẳng lẽ tiểu sư muội vẫn chưa đủ biến thái sao?

Cự thú thấy Phượng Khê đứng đực ra chưa đáp, đắc ý khoe khoang:

“Sao? Bị ta làm khó rồi hả?

Cũng phải thôi! Đầu ta to gấp mấy lần đầu các ngươi, tất nhiên thông minh hơn vạn phần!

Khuyên các ngươi ngoan ngoãn nhận thua, quỳ xuống nói mấy câu hay hay đi, biết đâu ta thấy vui mà cho các ngươi qua một lần…”

Nó còn đang lảm nhảm đắc ý thì Phượng Khê đột ngột cắt lời:

“Người to con, ngươi cầm chặt đó nhé! Nhìn giống như ngươi đang bóp... không khí vậy!”

Cự thú theo bản năng buông tay ra định xem con chim sao rồi.

Vừa buông, con chim liền giãy giụa vỗ cánh muốn bay lên.

Cự thú chẳng thèm để ý, với tu vi của nó thì con chim có muốn bay cũng chẳng thoát khỏi lòng bàn tay.

Ngay lúc đó, Phượng Khê liền nói to:

“Chim là sống! Ngươi nhìn xem, nó còn đang vẫy cánh kìa!”

Cự thú: ¥%##¥%¥#&!

editor: bemeobosua

Nó tức đến phát điên! Trong đầu ong ong như trống trận!

Giận quá mất khôn, nó thẳng tay bóp ch/ết luôn con chim!

Phượng Khê nhíu mày:

“Nè, người to con, ngươi làm vậy là không đúng rồi!

Thua thì thua, cái gọi là 'đã đánh cược thì phải chịu thua', sao ngươi lại giận cá c.h.é.m thớt con chim vô tội?

Thật ra ta cũng có thể nói nó là ch/ết, nhưng tại sao ta không nói?

Vì ta thương sinh linh, không giống ngươi tàn nhẫn như vậy!

Vạn vật đều có linh tính, ngươi vì một chút hơn thua mà cướp đi sinh mệnh của chúng, chẳng thấy xấu hổ sao?

Thay vì phô trương cái ngu xuẩn của ngươi với ta, chi bằng tự tỉnh ngộ lại đi!

À, ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi một câu: cái đầu to của ngươi ấy, hơn nửa bên trong chắc là toàn nước.

Không tin thì lắc đầu thử xem, đảm bảo nghe được tiếng nước!”

Cự thú tức điên, nhưng lại... thật sự lắc đầu hai cái.

Không nghe tiếng nước, nhưng lại nghe thấy Phượng Khê bật cười thích chí bên cạnh.

“Người to con, gọi ngươi là đồ ngốc đúng là không oan! Ngươi không nghĩ thật sự đầu mình toàn nước đấy chứ?

Thật là buồn cười!

Chắc đời này ta chỉ dựa vào chuyện cười này mà sống thôi...”

Cự thú đã tức đến độ sắp bốc khói, hai mắt trắng dã, ngất luôn tại chỗ!

Phượng Khê lập tức lao tới bên cạnh nó, lấy m/áu nhỏ vào định ký khế ước.

Ngay giây phút đó, con cự thú... biến mất tiêu!

Phượng Khê thở dài.

Quân Văn lập tức hỏi:

“Tiểu sư muội, muội tiếc vì không ký được khế ước với con cự thú đó à?”

Phượng Khê lại thở dài:

“Đúng là tiếc thật... nhưng muội không tiếc cho bản thân, mà là tiếc cho con ngốc to xác kia.

Với độ ngu xuẩn như nó, chắc trừ muội ra chẳng còn ai nguyện ý khế ước đâu.

Đời này nó chắc chắn thành thú hoang lang thang rồi... thật đáng thương biết mấy!”

Vừa dứt lời, bốn phía vang lên một tiếng nổ dữ dội, chấn động đến mức hai tai cũng phải tê dại!

Phượng Khê giật mình, len lén nhìn quanh rồi hỏi Quân Văn:

“Ngũ sư huynh, huynh có nghe thấy không? Có phải ai đó đang... đánh rắm?”

Xung quanh bỗng chốc... im phăng phắc.

Im như gà.

Loading...