Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 940

Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:38:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

940. Tiểu sư muội, ta không cho phép muội nói mình như thế!

Phượng Khê vốn tưởng rằng chỉ cần gặp được Quân Văn thì cái vòng lặp quái qu/ỷ này sẽ kết thúc, ai ngờ đâu vẫn lặp lại y như cũ, thậm chí còn kéo theo cả Quân Văn bị cuốn vào.

Ấy vậy mà Quân Văn lại chẳng hề để bụng, chỉ cần được ở bên tiểu sư muội, đừng nói là vòng lặp vô tận, cho dù có rớt vào hố không đáy hắn cũng chấp hết!

Hắn vừa nhai Tam Diệp Tử Đinh Thược, vừa cùng Phượng Khê nghiên cứu làm sao để phá được cửa ải vòng lặp vô tận qu/ỷ quái này.

Phượng Khê cong môi cười khẽ:

“Dựa theo kinh nghiệm cửa trước mà xét, kiểu gì cũng phải làm ra chuyện điên khùng mới qua ải được.”

Quân Văn nghiêm túc nói:

“Tiểu sư muội, ta không cho phép muội nói mình như thế!”

Phượng Khê: “…”

Huynh có thể tập trung vào điểm chính giúp ta không?!

Dù vậy, nàng vẫn đổi cách diễn đạt:

“Ý muội là không thể dùng mấy cách thông thường để qua cửa được, ví như ải trước, người ta bắt muội nhận hắn làm cha, kết quả muội bắt hắn gọi muội là tổ tông!

Ải này nếu chỉ dùng linh kiếm c.h.é.m vào mấy đám cỏ đỏ kia thì kiểu gì cũng không qua được.”

Quân Văn đề nghị:

“Hay là… phóng hỏa thử xem?”

Phượng Khê thấy hắn cứ canh cánh chuyện phóng hỏa, dứt khoát chiều ý cho thỏa mộng đời trai.

Tiếc là Quân Văn đốt nửa ngày mà đám cỏ đỏ kia chẳng xém được một cọng.

Hắn lại bảo Phượng Khê tạo một quả băng sơn, định đông ch/ết bọn cỏ kia. Ai ngờ băng vừa thành, cỏ chẳng những không ch/ết mà còn mọc tươi tốt như vừa uống phân hữu cơ!

Chưa chịu bỏ cuộc, Quân Văn thử tiếp chiêu "trời sụp đất nứt", ném phù ra, kết quả phù vừa rời tay liền hóa tro. Vô dụng hoàn toàn.

Phượng Khê thấy cảnh này, ánh mắt khẽ lóe.

Nàng nhớ hồi trước trong vòng thí luyện, có một cửa phải chui xuống đất khô, ném phù cũng cháy thành tro y hệt. Lẽ nào… lại là trùng hợp?

Khi nàng đang hoài nghi, Quân Văn nói:

“Tiểu sư muội, ta thấy muội cũng mệt rồi, hay là về khu Tam Diệp Tử Đinh Thược ngủ một giấc cho khỏe rồi tính tiếp?

Biết đâu tỉnh dậy lại nghĩ ra cách phá ải!”

Phượng Khê bừng tỉnh:

“Ngũ sư huynh, huynh nhắc đến ngủ đúng là làm muội nhớ ra một việc!”

Quân Văn còn chưa hiểu nàng định làm gì, thì đã thấy nàng ném con Thôn Hỏa Hưu đang ngủ say sưa ra đất.

Quân Văn: “…”

Tiểu sư muội không tính chuyện dứt khoát cai quản lại cái đồ ăn không trả tiền này à?!

Thôn Hỏa Hưu bị ném xuống đất vẫn ngáy o o, ngủ say như c/hết, cái mùi mê ngủ kia đúng là đừng nói tới!

Phượng Khê nhìn chằm chằm vào cái "mặt" của nó hồi lâu, sau đó thở dài:

“Ngũ sư huynh, muội định mượn mấy đám cỏ đỏ này kích thích cảm xúc Thôn Hỏa Hưu, biết đâu nó tỉnh lại, ai dè như huynh thấy đó… chẳng có phản ứng gì.”

Quân Văn có phần hâm mộ nói:

“Vô tâm vô phế thật là sướng!”

Phượng Khê: “…”

Ngay lúc nàng đang cạn lời, chuyện không ai ngờ tới xảy ra.

Thôn Hỏa Hưu… mở miệng, hự một cái cắn đứt mấy cọng cỏ đỏ rực bên cạnh, nhai nhồm nhoàm rồi… nhổ ra.

Sau đó, nó bật dậy, dùng cái sừng duy nhất trên đầu cày cày cỏ đỏ, bắt đầu ăn rễ cỏ.

Chỉ ăn rễ thôi, những phần khác nó không thèm đụng.

Toàn bộ quá trình nó đều nhắm mắt, thi thoảng còn phát ra vài tiếng ngáy đều đều.

Quân Văn trợn mắt:

“Tiểu sư muội… nó mộng du?”

Phượng Khê nhìn cảnh Thôn Hỏa Hưu đã đào cả mảng rễ cỏ đỏ rực to đùng, sững sờ đáp:

“Có lẽ… chắc vậy… tám phần là thế rồi!”

Nàng lập tức gọi Heo Vàng ra:

“Xới đất!”

Heo Vàng: “…”

Ta đường đường là Thao Thiết, ngươi bảo ta… xới đất?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-940.html.]

Tuy nói là trước đây ta cũng từng làm chuyện này… nhưng ngươi không thể cứ suốt ngày bắt ta đi cày như thế được chứ?!

Phượng Khê thấy nó đứng ì ra đấy, liền nhàn nhạt buông một câu:

“Hai viên thú hạch tím.”

Heo Vàng lập tức như được tiêm m/áu gà:

“Được rồi! Không phải ta khoe, cái mõm này của ta sinh ra chính là để xới đất đấy!”

Phượng Khê: “…”

Vì miếng ăn, ngươi đến cả mặt mũi cũng không cần luôn à?!

Nàng lại phóng Hoang Dã Mê Tung Thố ra.

Thật ra con này đang ngủ, nhưng ngủ chưa đến mức ch/ết mê ch/ết mệt như Thôn Hỏa Hưu, bị Tiểu Chim Béo mổ cho hai phát là tỉnh.

Vừa nghe có khen thưởng nếu chịu xới đất, cái miệng của Hoang Dã Mê Tung Thố liền cười toét đến mang tai!

Gió chưa thổi mà thân đã nở, nháy mắt hóa thành khổng lồ cao cả trượng!

Hai cái răng cửa dài như hai cái xẻng lớn, chỉ khua qua vài phát là mặt đất hiện ra hai rãnh sâu hoắm.

Hoang Dã Mê Tung Thố càng đào càng hăng. Ngoài việc háo hức vì phần thưởng của Phượng Khê, nó còn phát hiện rễ cỏ đỏ rực này… ngon không tưởng, hoàn toàn có thể tích trữ làm lương thực!

Ta đào! Ta đào! Ta dùng sức mà đào!

Bởi vì nó đào hăng quá mức, đừng nói đến rễ cỏ, ngay cả đá trong đất cũng bị nó hất tung lên!

Đá?

editor: bemeobosua

Phượng Khê giật mình, vội vàng bước tới nhặt một cục đá xám mà Mê Tung Thố vừa đào lên.

Ngay khi tay nàng vừa chạm vào đá, bên trong thức hải vang lên tiếng nói của Mật Hoan Khư Thú:

“Những cục đá này sao lại giống hệt bảo vật gia truyền mà cha ta để lại cho ta thế?!”

Phượng Khê lập tức lôi cái gọi là bảo vật gia truyền kia của Mật Hoan Khư Thú ra, đem hai thứ so sánh thử. Quả nhiên, giống nhau đến mười phần.

Chẳng lẽ… những cục đá này cũng là Thời Toa thạch, đá bị hao mòn bởi sức mạnh của thời gian?

Phượng Khê nhớ Đào Ngột có nghiên cứu chút ít về lực lượng thời gian, liền gọi nó ra xác nhận.

Đào Ngột cẩn thận cảm nhận một lúc, gật gù nói:

“Đúng rồi, những cục đá này đúng là Thời Toa thạch đã dùng xong, bị tiêu hao hoàn toàn bởi sức mạnh thời gian.”

Phượng Khê thầm nghĩ: Tại sao bên trong Hạo Thiên Kính lại có thứ như Thời Toa thạch? Mà lại còn là loại đã dùng xong?!

Nàng ra hiệu cho Mê Tung Thố tiếp tục đào sâu hơn nữa, xem thử có phát hiện thêm gì mới không.

Mê Tung Thố lại quẩy răng cửa, múa vuốt cào bới, chẳng mấy chốc đã đào ra một cái hố to sâu hơn một trượng.

Phượng Khê nhảy xuống, lại tìm thấy không ít Thời Toa thạch đã qua sử dụng. Ngoài ra thì chẳng có phát hiện nào khác.

Do thông tin quá ít ỏi, nhất thời Phượng Khê cũng không đoán ra đầu mối gì. Đành phải tạm gác lại nghi ngờ trong lòng, tiếp tục chỉ huy đám linh thú đào cỏ.

Đào đến lúc cao trào thì… đám cỏ đỏ rực đó lại bắt đầu chạy!

Hay đúng hơn là lăn!

Chúng rút rễ khỏi đất, cuộn tròn thân mình lại thành từng cụm tròn vo, theo chiều gió mà lăn trốn đi.

Phượng Khê: “……”

Đám cỏ này chắc có bà con với Mật Hoan Khư Thú rồi.

Thôn Hỏa Hưu hít hít vài cái, “bộp” một tiếng ngã lăn ra đất, bắt đầu ngáy vang như sấm.

Phượng Khê: “……”

Muôn vạn lời trong lòng ta chỉ gói gọn lại một câu: Ta nuôi ngươi để làm gì cơ chứ?!

Tuy nhiên, nàng có linh cảm rằng để phá vòng lặp quan ải này, Thôn Hỏa Hưu cũng coi như góp chút công lao.

Quả nhiên, sau khi nàng cùng Quân Văn rời khỏi khu vực cỏ đỏ rực, cảnh vật phía trước đã thay đổi.

Chỉ là, hai người đều lộ vẻ m.ô.n.g lung, ngơ ngác.

Trước mặt họ, chính là một con cự thú khổng lồ, nhìn vô cùng quen mắt.

Còn chẳng phải là con cự thú ngu ngốc từng gặp ở vòng thí luyện trước đó sao?!

Nó làm gì ở đây?!

Khi Phượng Khê và Quân Văn còn đang nghi hoặc khó hiểu, con cự thú đã nhe răng giơ vuốt, mà trong vuốt nó, nắm lấy một con chim.

Nó trợn mắt nhìn Phượng Khê:

“Tiểu nha đầu, tới đây, đoán xem con chim này là ch/ết rồi hay còn sống?”

Phượng Khê: “……”

Ta chỉ bảo ngươi bắt chước, ai cho phép ngươi vượt mặt luôn thế hả?!

Loading...