Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 939
Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:38:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
939. Tiểu sư muội, ta muốn khóc...
Quân Văn cảm thấy tiểu sư muội nhà mình thật quá mức đáng thương!
Hắn vỗ vỗ vai Phượng Khê, giọng đầy cảm khái:
“Tiểu sư muội à, tuy ta thật lòng hiểu cho muội... nhưng tình cảm giả dối ấy, không có cũng chẳng sao!”
Phượng Khê: “……”
Cái gì vậy?! Nói năng bậy bạ gì thế?!
Nàng nhìn vị ngũ sư huynh nhà mình, đầu óc có vấn đề chắc?
Phượng Khê thở ra một hơi, lười dây dưa:
“Ngũ sư huynh, có chuyện thì nói thẳng, đừng vòng vo tam quốc.”
Quân Văn thở dài. Tiểu sư muội đến nước này rồi mà còn gồng lên làm người kiên cường, đúng là cố quá hóa phi thường!
Hắn đưa tay chỉ vào người trung niên phía trước, nghiêm giọng hỏi:
“Tiểu sư muội, muội nói thật cho huynh biết, hắn là ai?”
Phượng Khê liếc mắt nhìn Quân Văn, rồi quay sang hỏi thẳng người trung niên:
“Ngươi, nói cho Ngũ sư huynh ta biết, ta là gì của ngươi?”
Người trung niên lập tức chắp tay, cung kính đáp:
“Ngươi là tổ tông của ta.”
Bịch!
Quân Văn suýt nữa ngã ngửa ra đất.
Gì cơ?! Tổ tông á?!
Không phải đang chơi cái kịch bản nhận cha nhận con gì đó sao?
Sao đến chỗ tiểu sư muội lại biến thành nhận tổ tông rồi?!
Nhưng mà… rất nhanh, Quân Văn đã nhận ra người trung niên này có gì đó không bình thường. Không lẽ bị tiểu sư muội đầu độc?!
Chuyện như vậy… cũng làm được luôn sao?!
Hắn vội vã kéo Phượng Khê qua một bên hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Phượng Khê không giấu diếm, kể lại đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện.
Quân Văn im lặng.
Hắn cứ tưởng mấy chiêu ứng phó của mình đã cao siêu lắm rồi, giờ so với tiểu sư muội, đúng là còn thua xa!
Cái gì mà trò giỏi hơn thầy?! Hắn đây là cái lọ mới đổ được nửa, còn kêu lạch bạch!
Cũng may, tâm lý hắn điều chỉnh rất nhanh, vừa mới thấy mất mặt đó, chớp mắt sau đã lại đầy m/áu sống lại như thường.
“Tiểu sư muội, vậy tại sao muội lại vướng vào mấy cái vòng luẩn quẩn này mãi thế?”
Phượng Khê lắc đầu:
“Không biết nữa, chắc do muội... quá ưu tú thôi.”
Quân Văn: “……”
…Tự tin dữ thần.
Hắn đổi chủ đề:
“Tiểu sư muội, giờ chúng ta tiếp tục hái dược thảo hay đi tiếp lên trước?”
Phượng Khê thở dài:
“Đi lên trước xem thử đi, trong túi trữ vật của muội cũng nhét đầy mấy loại thảo dược này rồi.
Biết sớm muội bắt luôn cả cái đám ‘thân thích người một nhà’ kia, khỏi phải làm bài trắc nghiệm lựa chọn rối rắm gì hết!”
Quân Văn: “……”
Phượng Khê ra hiệu cho người trung niên đi trước mở đường. Có nguy hiểm thì hắn cũng là người ăn hành đầu tiên. =)))
Đi được một đoạn, số lượng hoa tím trên mặt đất ngày càng ít, thay vào đó là một loại cỏ đỏ rực như lửa.
Phượng Khê chưa từng thấy loại cỏ này bao giờ.
Nhưng nếu năm cây cẩu linh căn trong người nàng không phản ứng gì, thì chắc cũng không phải thứ đáng giá.
Ngay lúc này, người trung niên đi đầu đột nhiên cười ha hả.
Cười ngả nghiêng ngửa, cười đến nỗi thắt lưng cũng không đứng thẳng nổi.
Phượng Khê với Quân Văn thấy thế liền vội khởi động kết giới linh lực bảo vệ.
Quân Văn đột nhiên run run nói:
“Tiểu sư muội, ta muốn khóc… nhưng mà ta có thể nhịn…”
Nói xong liền ngửa đầu nhìn trời, cố gắng kìm nước mắt tuôn trào.
Phượng Khê: “……”
Không lẽ cỏ đỏ này có thể phóng đại cảm xúc nào đó?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-939.html.]
Ban đầu nàng tưởng dùng kết giới linh lực là xong, ai ngờ năm cây cẩu linh căn đã bắt đầu hút độc trong người nàng, hiển nhiên kết giới chả có tác dụng gì.
Tình huống của Quân Văn còn nghiêm trọng hơn, may mà ý chí của hắn rất vững. Dù nước mắt chảy như suối, thần trí vẫn còn tỉnh táo.
Thậm chí còn rảnh rang đùa được:
“Tiểu sư muội… đời này huynh chưa từng khóc nhiều như hôm nay! Nghe nói nước mắt của giao nhân quý lắm, giá mà nước mắt huynh cũng bán được tiền thì tốt biết mấy!”
Ngay khoảnh khắc ấy, phía trước vang lên một tiếng hét thảm thiết. người trung niên kia đã bị đám cỏ đỏ bao quanh, lá cây đỏ rực như m/áu.
Quân Văn sợ đến mức nước mắt chảy càng dữ!
“Tiểu sư muội… ô ô… giờ chúng ta… ô ô… làm sao bây giờ? Ô ô ô ô ô…”
Hắn cũng đâu muốn “ô ô ô”… mà là thật sự nhịn không nổi!
Phượng Khê trợn mắt, quát năm cây cẩu linh căn:
“Còn đứng đực ra đó làm gì?! Mau nói ta cách giải độc!”
Năm cây cẩu linh căn: “……
Cái kiểu cầu xin người khác của ngươi là vậy hả?!
editor: bemeobosua
Nhưng không nghe không được… dù gì tụi nó cũng đang ăn nhờ ở đậu trong cơ thể nàng!
Tuy không thể truyền đạt thần thức trực tiếp với Phượng Khê, nhưng gần đây nàng nghĩ ra một cách khá ổn: bảo tụi nó “viết chữ” trong không gian đan điền.
Ban đầu năm cây cẩu linh căn cực lực phản đối, ai đời linh căn đàng hoàng lại đi viết chữ?!
Nhưng… không chịu nổi dụ dỗ từ thú hạch mà nàng đưa ra, tụi nó cũng “ừ thì…”
Chỉ có điều, cả đám đều nửa mù chữ, viết còn nguệch ngoạc, đã thế còn viết trong đan điền như đang vẽ bùa. Người bình thường nhìn vào chỉ biết… ú ớ không hiểu tụi nó đang viết cái gì.
May mà Phượng Khê lanh trí, phần lớn thời gian đều có thể đoán ra cái trò lắt léo trong đó.
Lần này, nàng chỉ mới chớp mắt đã đoán được ngay.
Bởi vì đáp án quá đơn giản.
Giải dược chính là loại Tam Diệp Tử Đinh Thược mọc phía trước kia kìa.
Phượng Khê vội vàng nói cho Quân Văn biết.
Quân Văn vừa khóc vừa ăn, mới ăn một gốc Tam Diệp Tử Đinh Thược, nước mắt đã lập tức ngừng rơi.
Lại ăn thêm một gốc nữa, cảm giác bi thương dâng trào trong lòng cũng biến mất.
Hắn không ăn tiếp nữa, thuốc nào cũng có ba phần độc, đợi lúc thật sự dính độc thêm rồi ăn cũng chưa muộn.
Hắn nhìn đám cỏ đỏ rực kia mà m/áu sôi sùng sục!
Tiểu sư muội đời này e là chẳng thể quên được cảnh hắn nước mắt giàn giụa, bất lực thảm thương như thế!
Một thân danh tiếng "Quân tử nhất kiếm thiên hạ", hôm nay xem như bị hủy sạch tại đây!
“Tiểu sư muội, chi bằng ta với muội châm lửa thiêu sạch đám cỏ tai họa này đi!”
Phượng Khê lắc đầu: “Đừng nói là châm lửa thiêu cũng không hết được đống cỏ đỏ rực này, nhỡ đâu cháy lên rồi lại sinh ra độc tố khác thì sao?
Chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này thì hơn!”
Ưu điểm lớn nhất của Quân Văn chính là biết nghe lời, lập tức gật đầu: “Được, vậy không đốt.”
Tuy đã giải được độc, nhưng hai người vẫn không dám chủ quan, dẫu sao vị trung niên kia cũng vì đám cỏ đỏ rực này mà mất mạng.
Quân Văn chủ động đi trước, chắn Phượng Khê ở phía sau.
Mới đi được một đoạn, đám cỏ đỏ rực xung quanh đã bắt đầu chuyển động, chuẩn bị tấn công.
Lá cây vốn thon dài bỗng xuất hiện vô số răng cưa, phát ra ánh sáng u lam tối, nhìn qua đã biết có độc.
Quân Văn nhanh chóng vung Kinh Thiên kiếm che chắn cho hai người, đồng thời nhét luôn một gốc Tam Diệp Tử Đinh Thược vào miệng.
Phượng Khê khẽ cong môi cười: “Ngũ sư huynh, huynh không cần che chở muội đâu, muội vừa hay muốn thử uy lực kiếm trận một lần!”
Vừa dứt lời, nàng tung ra bảy thanh linh kiếm, hợp thành một trận tru sát bảy kiếm.
Kiếm quang lóe sáng, rực rỡ như sao trời. Trận kiếm lướt qua, đám cỏ đỏ rực lập tức hóa thành bột vụn!
Quân Văn đứng nhìn đến choáng váng!
Tuy trước đó hắn đã từng thấy tiểu sư muội diễn luyện kiếm trận, nhưng lúc ấy chỉ là luyện tập, hoàn toàn không thể so với hiệu quả thực chiến như bây giờ!
Trước đây hắn còn nghĩ tiểu sư muội một mình có thể địch lại bảy người, giờ xem ra đúng là hắn nghĩ quá đơn giản!
Không phải bảy người, mà bảy mươi người cũng chưa chắc đã đỡ nổi!
Chủ yếu là ngoài Phượng Khê ra, sáu thanh kiếm còn lại đánh không biết mệt, chẳng cần giữ sức, đúng là công cụ công kích vô tình tuyệt đối!
Đặc biệt khi đối đầu với đám cỏ đỏ rực này, cảm giác chẳng khác nào lưỡi hái gặt lúa, cực kỳ dễ dàng!
Chỉ một lát sau, toàn bộ đám cỏ đỏ rực xung quanh hai người đều trụi lủi như hói đầu.
Càng khoa trương hơn nữa là, ngay tại nơi hai người đứng, đám cỏ đỏ rực hai bên bỗng đồng loạt nghiêng thân, tự động dạt ra hai bên, mở đường mời chào như đang… nghênh đón khách quý!
Phượng Khê bảo Quân Văn đào ít cỏ đỏ rực cất vào nhẫn trữ vật, phòng khi cần dùng đến.
Chờ hai người băng qua khu vực cỏ đỏ rực, lại thấy phía trước vẫn là một mảng cỏ đỏ rực y hệt.
Quay đầu nhìn lại phía sau, thì ra họ đã quay về đúng nơi xuất phát, vùng Tam Diệp Tử Đinh Thược ban nãy.
Lúc này Quân Văn mới hiểu, cái gọi là "vòng lặp vô tận" mà Phượng Khê vừa nhắc đến, rốt cuộc là có ý gì.