Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 919
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:51:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
919. Chỉ cần ta còn ở đây, thì ngươi mãi mãi chỉ là nền cho ta toả sáng thôi!
Xích Long nằm mơ cũng chẳng ngờ Phượng Khê lại có thể thoát khỏi trói buộc, càng không tưởng tượng nổi nàng lại mang theo lắm ma thú hệ Thủy đến thế, mà con nào con nấy đều là cấp Hóa Thần!
Nó ngửa mặt lên trời gào khóc thảm thiết:
"Chẳng lẽ Long tộc ta thật sự bị Thiên Đạo ruồng bỏ? Ngay cả chút huyết mạch cuối cùng cũng không tha, muốn diệt sạch luôn sao?!"
Phượng Khê giật mình, giơ tay ra hiệu cho đại quân Hải Xà và Ngư Lạc Cuồng Bạo dừng lại tạm thời.
editor: bemeobosua
Nàng nhìn Xích Long, trầm giọng hỏi:
"Ngươi vừa nói Long tộc bị Thiên Đạo ruồng bỏ? Rốt cuộc là chuyện gì?"
Xích Long cười lạnh:
"Liên quan gì tới ngươi chứ?!"
Phượng Khê khẽ “ồ” một tiếng, giơ tay lên. Đại quân Hải Xà và Ngư Lạc Cuồng Bạo lập tức áp sát.
Xích Long: “…… Cho dù không liên quan tới ngươi, ta cũng có thể kể cho ngươi nghe một chút.”
Phượng Khê bĩu môi:
"Vậy nói đi."
Xích Long vì ngượng mà mấy chiếc vảy đỏ sẵn nay càng đỏ hơn:
"Long tộc ta vốn là một trong Tứ đại thần thú, có thể nói từng thống trị cả Cửu U đại lục. Ba tộc thần thú còn lại cũng chỉ biết nghe theo hiệu lệnh của Long tộc ta!"
Trong đầu Phượng Khê vang lên tiếng Heo Vàng chê bai:
“Nó nổ đó! Long tộc có mạnh thì cũng chỉ là cỡ đó thôi! Ba tộc thần thú còn lại ai thua ai? Huống chi còn có Tứ đại hung thú bọn ta!
Dù tụi ta đơn thương độc mã, đám Long tộc này cũng không dám đụng tới!”
Phượng Khê nghe xong thấy hai bên đều... nói xạo năm phần, đành nghe nửa tin nửa ngờ, không vạch trần, ra hiệu cho Xích Long nói tiếp.
Xích Long tiếp tục c.h.é.m gió một hồi về công trạng lẫy lừng của Long tộc, rồi thở dài:
"Nhưng chẳng biết từ bao giờ, Long tộc ta dần đi xuống. Đời sau yếu hơn đời trước, ngay cả bản mạng thần thông cũng không thi triển nổi.
Cuối cùng bị hung thú Thao Thiết kia xóa sổ toàn tộc!
Nói là bị Thao Thiết diệt tộc, chẳng bằng nói là bị Thiên Đạo ghét bỏ mà tiêu diệt!
Không có bản mạng thần thông, Long tộc chẳng còn chỗ đứng, không bị Thao Thiết diệt thì cũng bị kẻ khác xóa sổ thôi."
Phượng Khê thấy lời nó nói cũng trùng với những gì Đào Ngột từng kể, xem chừng là thật.
Nhưng vì sao Long tộc lại không thể thi triển bản mạng thần thông? Lẽ nào thật sự bị Thiên Đạo nhắm vào?
Thiên Đạo không lý gì lại nhè Long tộc ra để hại chứ?
Vừa nghĩ, nàng vừa hỏi:
"Nếu Long tộc bị diệt rồi, vậy sao ngươi còn sống?"
Xích Long cười thảm:
"Ta cũng đâu có muốn sống tạm sống mòn, nhưng lúc ấy ta vẫn còn là trứng, chẳng phải tại ta!"
Phượng Khê: “……”
Lý do gì mà đầy đủ thế chứ!
Xích Long kể tiếp:
"Lúc đó tộc trưởng giấu ta trong mật địa Long tộc, nhờ thế mới tránh được họa diệt tộc.
Không có trưởng bối giúp đỡ, ta tốn mấy vạn năm mới phá xác thành công..."
Phượng Khê nghĩ thầm: Không thể không nói, trứng rồng đúng là chắc thật đấy!
"Sau khi phá xác, ta một lòng tu luyện, nhưng không biết là do bẩm sinh thiếu hụt hay bị Thiên Đạo bỏ rơi, tư chất ta rất kém, tu luyện chậm rì rì.
Ta nghi là do bản thể vẫn phải ẩn giấu trong mật địa, không hấp thu được thiên địa linh khí. Nhưng ta không dám hiện thân, không chỉ sợ bị người khác thèm nhỏ dãi, mà chủ yếu là sợ bị Thiên Đạo đánh ch/ết.
May mà trong truyền thừa tộc có một bí pháp, có thể biến long thân thành Xích Yên Lý, đúng lúc trong sân này lại có một hồ cá Xích Yên, ta liền biến thành cá chép tu luyện ở đây.
Nếu có đệ tử chọn sân này, ta liền dùng chút trò dọa họ đi, họ tự nhiên cũng sẽ dọn đi..."
Xích Long kể đến đây, giọng bỗng trầm xuống, đầy tức tối:
"Nhưng ta không ngờ lại gặp phải ngươi! Ngươi hết lần này đến lần khác chọc ta, nếu không phải sợ vỡ bát sứ thì ta đã sớm thu thập ngươi rồi!"
Phượng Khê chớp mắt:
"Câu chuyện của ngươi nghe cũng ổn đấy, nhưng mà… có một chỗ rất toang."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-919.html.]
Ánh mắt Xích Long lóe lên tia hoảng loạn, chỉ lóe qua rồi biến mất.
"Toang chỗ nào?"
Phượng Khê cong môi:
"Ngươi bảo là tình cờ phát hiện ao cá trong sân này, vậy giải thích sao về Truyền Tống Trận?
Một con rồng như ngươi chắc không rảnh rỗi đến mức chế tạo một trận pháp tinh xảo thế đâu nhỉ?
Tiểu cá chạch, ngươi không thành thật rồi đấy!"
Mắt Xích Long trốn tránh:
"Long tộc ta bảo vật vô số, một cái bàn Truyền Tống Trận chẳng có gì hiếm lạ!
Dù sao ta nói thật hay không thì tùy ngươi tin hay không.
Ta cũng lười đôi co, ngươi muốn trốn thì cứ trốn, chờ thiên lôi tan rồi, nhớ biến khỏi đây cho ta!"
Nó tưởng Phượng Khê chắc chắn sẽ tiếp tục tra hỏi, nào ngờ nàng chẳng hỏi thêm gì, xoay người chỉ huy đại quân Hải Xà diễn luyện đội hình.
Xích Long: “……”
Ngươi dọa ai đó?!
Nó tức muốn nghẹn, quyết định khỏi cần nhìn nữa cho rầu lòng, bèn biến trở lại thành Xích Yên Lý, lủi về ao.
Phượng Khê thấy nó đi rồi, bèn thu hồi đại quân Hải Xà và Ngư Lạc Cuồng Bạo, bắt đầu thăm dò khắp nơi.
Tuy Xích Long nói không hoàn toàn đáng tin, nhưng có thể khẳng định: nơi này chắc chắn là bảo khố Long tộc.
Nàng từng nghe Đào Ngột nói Long tộc là gia tộc giàu có nhất trong Tứ đại thần thú. Nàng cũng chẳng phải ham chiếm làm của riêng, chỉ là muốn mở rộng tầm mắt thôi.
Dù sao nàng cũng là người có giới hạn đạo đức, trừ khi Xích Long chủ động đưa, bằng không nàng sẽ không ép.
Mộc Kiếm ghé tai Tiểu Chim Béo thì thào:
"Ngươi hiểu ý chủ nhân chưa?"
Không đợi Tiểu Chim Béo đáp, nó tự trả lời luôn:
"Ý nàng là muốn... đóng gói cả con Xích Long luôn đó!"
Ai! Chủ nhân tụi ta đúng là, thấy ai cũng đem lòng mến thương hết trơn!
"Ngươi nói xem, nàng không sợ bị Heo Vàng lừa gạt tình cảm à?"
Tiểu Chim Béo lạnh nhạt:
"Nếu Heo Vàng mà dám lừa tình, kẻ đầu tiên nó lừa sẽ là ngươi đó."
Mộc Kiếm: “……”
Nó đang định đấu võ mồm tiếp, thì nghe thấy giọng nói âm trầm u ám của Tiểu Hắc Cầu:
"Mộc tiện, tuy ta vẫn đang ngủ đông, nhưng những chuyện vô liêm sỉ ngươi làm, ta đều biết rõ!
Dạo gần đây ngươi móc ta không ít lần đâu nhé!
Nói đi, muốn ch/ết kiểu gì?"
Mộc Kiếm theo bản năng lùi một bước, trong lòng vô cùng tức tối!
Tức không phải vì đắc tội Tiểu Hắc Cầu, mà là... nó lại lùi bước theo bản năng!
Cái này mà để người ta thấy chẳng phải tưởng nó sợ cái cục... Phân Lừa Đen kia à?!
Nhục không chịu nổi!
editor: bemeobosua
Mộc Kiếm đang muốn gỡ gạc lại sĩ diện, thì Tiểu Hắc Cầu đã lạnh giọng mỉa mai:
"Mộc tiện!
Luận xuất thân, ngươi chỉ là thanh kiếm, còn ta là linh hồn Hỗn Độn, mây trên trời, còn ngươi là bùn dưới đất!
Luận bản lĩnh, ta có thể cung cấp ma khí, linh khí cho chủ nhân, sau này còn biến Thận Viên thành không gian tùy thân.
Còn một thanh linh kiếm như ngươi bị mắng thì mới chịu đánh, lại còn đánh như mèo vờn chuột!
Ta là ánh trăng giữa trời, còn ngươi là con đom đóm thoi thóp!
Nói về tình cảm, ta và chủ nhân từng vào sinh ra tử, chưa bao giờ phản bội nàng dù chỉ một lần. Còn ngươi thì sao? Hết lần này đến lần khác tìm cách bỏ trốn, thậm chí còn gây không ít phiền toái cho chủ nhân. Nếu không phải chủ nhân rộng lượng, thì loại linh sủng phản chủ như ngươi sớm nên bị ném vào lò luyện lại từ đầu rồi!
Vậy ngươi lấy tư cách gì mà đòi so với ta? Còn mơ tưởng tranh vị trí linh sủng số một với ta nữa cơ à? Ngươi cũng xứng chắc?!”
Mộc Kiếm nghẹn lời, nghẹn đến mức bị Tiểu Hắc Cầu làm cho tức ngất xỉu tại chỗ!
Tiểu Hắc Cầu (mặt khinh bỉ): Tâm lý yếu như vậy mà cũng đòi tranh giành với ta? Đúng là không biết tự lượng sức mình!
Chỉ cần Nữu Cỗ Lộc Tiểu Cầu Cầu ta còn ở đây, thì ngươi mãi mãi chỉ là nền cho ta toả sáng thôi!