Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 904

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:50:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

904. Tính ra thì cũng chẳng thiệt cho ngươi là bao.

Con nhím to cãi lại:

“Ta hóa thành yêu thú, tất nhiên là mừng, nhưng việc này với chuyện bị làm khó dễ là hai chuyện khác nhau. Ta vẫn thấy có lỗi với các huynh đệ dưới trướng của mình.”

Mộc Kiếm còn định mở miệng thêm câu nữa thì Phượng Khê đã âm thầm truyền thần thức cho nó:

“Thế là được rồi đó.”

Mộc Kiếm hí hửng reo lên:

“Được rồi nha!”

Xem ra chủ nhân rất hài lòng khi nó đóng vai người xấu lần này!

Nó đúng là một thanh tiểu kiếm biết lòng người!

Phượng Khê quay sang nói với con nhím to lớn:

“Ngươi trọng tình nghĩa, lâm vào mâu thuẫn như vậy cũng là điều dễ hiểu, ta có thể thông cảm cho sự giằng co trong lòng ngươi.

Nhưng thật ra ngươi cũng chẳng cần phải khổ như vậy.

Trước đó ngươi đã vì cứu thuộc hạ mà chấp nhận trở thành tọa kỵ cho ta. Từ khoảnh khắc đó, ngươi đã hoàn thành sứ mệnh của một người đứng đầu rồi.

Giờ đây, ngươi có thể sống cho chính mình!”

Lời Phượng Khê như tia sáng xuyên qua mây mù, khiến con nhím lớn bỗng bừng tỉnh ngộ.

Nó lập tức thấy tinh thần phơi phới, thậm chí còn nói mình muốn tự đi qua chiếc cầu đá.

Phượng Khê vui vẻ đồng ý.

Sau khi được thả ra, con nhím chíu chíu chíu chạy một mạch qua cầu đá, chớp mắt đã sang tới bờ bên kia!

Phượng Khê cười tủm tỉm nói:

“Qua lời khai thông của muội, nó đã cởi bỏ khúc mắc. Sau này sẽ không còn sợ hãi khi rơi vào ảo cảnh nữa.”

Chín người còn lại đang do dự, nghe xong liền nhất loạt quyết định, người nào người nấy đều muốn nhờ Phượng Khê giúp mình hóa giải khúc mắc.

Phượng Khê bảo họ đừng vội, từng người từng bước đến.

Sau đó nàng hóa thân thành một vị đạo sư tâm linh, lần lượt giúp họ khai thông tâm lý. Tuy không đến mức “thổi một hơi liền đốn ngộ”, nhưng những lời nàng nói, dù dài dòng, cũng có hiệu quả không nhỏ.

Sau buổi “tư vấn tâm lý” ấy, cả chín người lần lượt hô khẩu hiệu rồi bước lên cầu đá.

Tuy có mất thời gian hơn người khác một chút, nhưng cuối cùng tất cả đều an toàn qua được cầu.

Ở ngoài trận pháp, đám người vây xem đã chẳng biết lần thứ mấy phát nổ cảm xúc!

“Phượng Khê còn có thể hóa giải tâm ma?! Ta đã nói rồi, có cái gì mà nàng không biết làm chứ?!”

“Không nói đâu xa, Phượng Khê đối với mấy người thân truyền của Ngộ Đạo Phong thật sự quá tốt! Cho dù không lấy được Đăng Vân Quả, chỉ riêng chuyện hóa giải khúc mắc cũng đã là đại thu hoạch rồi!”

“Đúng thế, mặc kệ Phượng Khê có mục đích gì, Ngộ Đạo Phong lần này đúng là nhặt được bảo vật!”

Không ít người bắt đầu âm thầm tính toán: sau này có cơ hội, có nên tìm Phượng Khê giúp mình khai thông tâm lý luôn không? Dù sao khúc mắc cũng có thể hóa thành tâm ma, sớm cởi bỏ thì vẫn hơn!

Lúc này trong trận pháp, Phượng Khê lại chưa vội qua cầu, mà tung tăng nhảy tới chỗ con yêu thú to lớn, cười tươi như hoa:

“Người cao lớn, ta rất khâm phục ngươi là kẻ dám chơi dám chịu. Trước khi rời đi, ta tặng ngươi một món quà nhỏ.”

Yêu thú thầm nghĩ: Ngươi còn có lòng tốt? Sao ta nghe mùi âm mưu đâu đây…

Ngay sau đó, nó trơ mắt nhìn Phượng Khê móc từ trong nhẫn trữ vật ra một quả trứng chim, vẫy vẫy trước mặt nó.

Yêu thú suýt nữa tức thổ huyết!

Cái q/uỷ gì đây? Chẳng lẽ ngươi đang chế nhạo ta vừa rồi thua cược?!

Phượng Khê cười nói:

“Ngươi đừng hiểu lầm, ta thật lòng.

Phía sau còn có nhiều người muốn đi qua nơi này. Đến lúc đó, ngươi có thể dùng quả trứng này để cá cược với bọn họ, đảm bảo bọn họ cũng sẽ thua!

Người ta nói vấp ngã ở nơi nào, đứng lên ở nơi đó, ngươi thua ta nhưng thắng bọn họ thì cũng coi như chưa từng thua, đúng không?

Ngươi thấy ta nói có lý không?”

Yêu thú: “…”

Ngươi tưởng ta ngu chắc?! Rõ ràng là muốn dụ ta làm khó những người đến sau!

Nhưng… cũng không phải là không thể.

Ta phải đem nỗi uất ức vừa rồi đổ hết lên đám người tới sau mới được!

Phượng Khê chẳng thèm để ý nó có đồng ý hay không, đặt quả trứng xuống đất, miệng ngân nga một khúc rồi tung tăng nhảy qua bờ bên kia.

Trước khi đi còn không quên vẫy tay với yêu thú:

“Người cao lớn, ta đặt niềm tin ở ngươi đấy nha~!”

Yêu thú: “…”

Cút!

Cút xa một chút!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-904.html.]

Càng xa càng tốt!

Bên ngoài trận pháp, bốn vị Thái Thượng trưởng lão chỉ biết nhìn nhau, mặt mũi như nuốt phải ruồi. Cái đứa Phượng Khê này đúng là đi tới đâu là đào hố tới đó! Không hiểu sao lại nghĩ ra lắm chiêu như thế!

editor: bemeobosua

Cũng đúng lúc này, liên minh bốn phong cuối cùng cũng đến được vùng đất trung tâm.

Quả nhiên đúng như Phượng Khê đã dự đoán, bọn họ cũng bị truyền tống tới khu vực ảo cảnh mà nhóm Phượng Khê từng đi qua.

Khi họ còn đang thắc mắc vì sao cảnh vật lại kỳ lạ như vậy, có người hít hít mũi rồi nói:

“Sao ta ngửi thấy mùi giống như yêu thực lần trước vậy?”

Bốn vị đội trưởng tức khắc hoảng hốt:

“Có độc! Mau mở hộ tráo!”

Thẩm Chỉ Lan tưởng gặp lại yêu thực liền vội vàng thả Bát Vĩ Tuyết Hồ ra. Có nó ở đây thì nàng an tâm ngủ cũng được.

Mọi người vội vã khởi động kết giới phòng ngự, nhưng ngay sau đó tất cả đều rơi vào ảo cảnh.

Một khi đã vào ảo cảnh thì không thể tiếp tục duy trì linh lực phòng hộ.

Toàn bộ đều trúng độc.

Dù loại độc này không gây nguy hiểm đến tính mạng, chỉ khiến người ta dần mất linh lực, nhưng lại khiến họ càng dễ bị cuốn vào ảo cảnh, rất khó tỉnh lại.

Đừng nói là bốn vị phong chủ, ngay cả đám người ngoài trận cũng thấy liên minh bốn phong này quá thảm rồi!

Thủ đoạn của Phượng Khê đúng là quá tàn nhẫn!

Không ít người âm thầm khắc ghi trong lòng một chân lý: đắc tội ai thì đắc, chứ tuyệt đối không được đụng vào Phượng Khê, không thì có c/hết cũng chẳng hiểu mình ch/ết thế nào!

Bát Vĩ Tuyết Hồ cũng đã rơi vào ảo cảnh.

Trong ảo cảnh, nó gặp được một chủ nhân vô cùng tốt bụng. Nàng ôn hòa, thiện lương, không đánh đập nó vô cớ, cũng không dùng m/áu nó luyện phù, lại càng không vì chút tư tâm của bản thân mà tiêu hao sinh mệnh lực của nó.

Nàng còn cẩn thận trị thương cho nó, thậm chí còn hứa sẽ chữa khỏi khuyết tật bẩm sinh của nó...

Bát Vĩ Tuyết Hồ chìm đắm trong hạnh phúc hư ảo ấy, khóe mắt rơi lệ.

Mười lăm phút sau, Thẩm Chỉ Lan là người đầu tiên tỉnh lại.

Nàng lập tức cảm thấy cơ thể khác thường, vội vàng mở linh lực phòng hộ, lại lấy ra mấy viên đan dược nuốt xuống, rồi bắt đầu nhập định điều tức.

Bên ngoài trận pháp, nhóm người đang xem náo nhiệt bàn tán:

"Nếu là Phượng Khê thì nhất định sẽ ưu tiên cho người khác bổ sung linh lực bằng đan dược, rồi lập tức đi tìm nguồn độc khí."

"Còn Thẩm Chỉ Lan thì sao? Ngay cả linh sủng của mình cũng không màng, chỉ lo cứu bản thân!"

"Đúng thật! Còn dám nói Bát Vĩ Tuyết Hồ là bị Phượng Khê làm bị thương, nhưng nhìn đi, nàng ta có đối xử tốt với nó chút nào đâu?"

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Thẩm Chỉ Lan trúng độc, đương nhiên phải áp chế độc tố trước thì mới cứu được người khác chứ. Dù gì thì loại độc này cũng không nguy hiểm đến tính mạng, sớm hay muộn một chút cũng không sao."

Một lúc sau, bốn vị đội trưởng lần lượt tỉnh lại.

Thấy Thẩm Chỉ Lan đã đang nhập định điều tức, họ hơi kinh ngạc, không ngờ nàng lại phá được ảo cảnh nhanh như vậy, trong lòng càng thêm coi trọng.

Tuy vậy, bốn người không có thời gian ngồi điều tức. Sau khi nuốt đan dược xong, họ lập tức lấy ra linh đan cho những người khác bổ sung linh lực.

Lúc này Thẩm Chỉ Lan mới đứng dậy giúp đỡ, trong miệng cười nói:

"Vừa rồi ta cũng hồ đồ một lúc, lại quên mất điều đó, xem ra sau này phải học hỏi bốn vị sư huynh nhiều hơn mới được."

Bốn vị đội trưởng tuy trong lòng nghĩ gì không rõ, nhưng thái độ đối với nàng vẫn không tệ.

Sau khi đút đan dược cho những người khác xong, họ bắt đầu tìm kiếm nguồn phát ra độc khí, chẳng bao lâu liền phát hiện.

Thấy một vùng Tử Nhiêu Thảo héo rũ, ai nấy đều kinh ngạc.

Chỉ là, bọn họ cho rằng đó là một phần của trận pháp, bởi trận bàn mà Phượng Khê đặt lúc trước đã cháy trụi, không để lại dấu vết gì.

Sau khi nhổ sạch đám Tử Nhiêu Thảo kia, họ vừa nhập định điều tức vừa chờ những người khác tỉnh lại.

Chẳng bao lâu, một canh giờ rưỡi trôi qua, đã có khoảng hai phần ba số người tỉnh táo.

Lúc này, có người đề nghị:

"Chi bằng chúng ta xuất phát trước, chờ bọn họ tỉnh rồi thì đuổi theo sau cũng chưa muộn!"

"Đúng đấy! Nếu để người Ngộ Đạo Phong chiếm tiên cơ, chẳng phải chúng ta bị động rồi sao?"

"Chúng ta những người ở đây đối phó đám phế vật bên Ngộ Đạo Phong là dư sức! Không cần ở đây lãng phí thời gian."

"Đi trước đánh bật Ngộ Đạo Phong, đợi bọn họ tỉnh lại thì vừa hay có thể cùng nhau đi tìm Đăng Vân Quả."

Bốn vị đội trưởng có chút do dự, chưa vội tỏ rõ thái độ.

Thẩm Chỉ Lan thấy thế, mắt lóe sáng, cất giọng nói:

"Bốn vị sư huynh, thí luyện tuyển chọn vốn là chọn giỏi trong số những người giỏi, Đăng Vân Quả cũng có hạn, đừng chần chừ nữa, nên sớm quyết định thôi!"

Lời nàng rõ ràng đánh trúng tâm tư của bốn người. Đúng vậy, tổng cộng chỉ có 60 quả Đăng Vân, dù mọi người cùng vượt qua được ảo cảnh, cũng không thể ai cũng có phần.

Đã như vậy, thì phải dựa vào bản lĩnh mà tranh!

Thế là, một người cắn răng quyết đoán:

"Xuất phát!"

Loading...