Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 899
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:50:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
899. Cỏ đầu tường đúng là mọc tốt ghê!
Phượng Khê và mọi người đã đi hơn nửa canh giờ, cảnh tượng trước mắt khiến cả nhóm bất giác dừng bước.
Cách bọn họ khoảng trăm trượng là một khoảng đất trống, không có lấy một cọng cỏ.
Phía sau vùng đất trống ấy là một khu rừng rậm rạp xanh mướt.
Điều kỳ lạ là, khu rừng ấy hoàn toàn khác với khu rừng mà bọn họ vừa đi qua, tỉ lệ to nhỏ đều giống hệt như trong thế giới thực.
Vốn đã quen với việc bị thu nhỏ như kiến, giờ nhìn thấy khu rừng tỉ lệ "bình thường", ai nấy đều cảm thấy không quen mắt.
Phượng Khê nhìn khu rừng phía trước, trầm giọng nói:
“Vùng trung tâm kia chắc chắn nguy cơ trùng trùng, lao vào chưa chắc đã chiếm được lợi gì, khéo khi lại làm áo cưới cho kẻ khác.”
Nghe nàng nói vậy, Hoài Hà lập tức lên tiếng:
“Đội trưởng, ý muội là… chúng ta tạm thời án binh bất động, chờ người của Liên minh Bốn Phong tới rồi tính tiếp?”
Phượng Khê cong môi cười:
“Chúng ta vất vả lắm mới giành được chút lợi thế về thời gian, nếu không tiến vào thì chẳng khác gì bỏ phí công sức!
Huống hồ, đây là cơ hội rèn luyện hiếm có, không thể để người khác nhặt được tiện nghi!
Nhớ kỹ, tu hành chính là phải đ.â.m đầu vào chỗ khó. Không có khó khăn thì cũng phải tự tạo khó khăn mà vượt qua!”
Đám Hoài Hà: “……”
Câu cuối thật sự không cần thiết nói ra đâu!
Ở bên ngoài trận pháp, Doãn trưởng lão xoa râu, gương mặt đầy vẻ hài lòng.
Phải rồi, có khác gì đồ đệ ta đâu!
Không bàn chuyện khác, chỉ riêng cái gan đ.â.m đầu vào chỗ khó này thôi cũng đáng được khen thưởng!
Không giống mấy kẻ khác, gặp chút trắc trở là co đầu rụt cổ như rùa đen, chẳng có tí nhiệt huyết nào!
Bốn vị thái thượng trưởng lão vốn không nghĩ Phượng Khê lại có thể nói ra mấy lời ấy. Nhìn sang mấy đệ tử của Liên minh Bốn Phong, cả bốn người đồng loạt quay đầu đi.
Không nhìn thì không phiền lòng.
Một đám chẳng biết nỗ lực là gì!
Giúp tụi nó đến mức này rồi, vậy mà vẫn còn chậm hơn đám Phượng Khê đến sáu, bảy canh giờ, còn chưa nói là đã giảm quân số tới hai phần ba!
Không sai, sau khi vượt qua trạm kiểm tra yêu thực, Liên minh Bốn Phong chỉ còn lại 65 người.
Tuy vậy, trong lòng bốn vị thái thượng trưởng lão vẫn có chút tự tin. Dù đào thải nhiều, nhưng những kẻ còn lại đều là tinh anh.
So ra thì đội ngũ Ngộ Đạo Phong thực lực không đều, dù có đàn Kim Đồng Sài trợ trận, nhưng một khi vào đến khu trung tâm, cả đàn Kim Đồng Sài và con nhím to kia sẽ bị giảm mạnh tu vi, lợi thế thân thể cũng không còn.
Nếu thật sự đánh nhau, Liên minh Bốn Phong vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối.
Hơn nữa, việc Phượng Khê và đồng đội vào trước, tổn thất chắc chắn sẽ nặng nề hơn, nên xét về toàn cục thì bốn vị trưởng lão vẫn thấy tương lai rất khả quan.
Lúc này, Phượng Khê đã dẫn đội Ngộ Đạo Phong băng qua vùng đất trống, tiến vào khu trung tâm.
Vừa mới vào, đàn Kim Đồng Sài và con nhím to lập tức thu nhỏ hình thể, biến thành kích thước như yêu thú bình thường ở bên ngoài.
Ban nãy còn từ trên cao nhìn xuống đám người Phượng Khê, giờ thì phải ngước nhìn lên.
Điều khiến hai con thú này khó chịu hơn là, tu vi của chúng cũng tụt xuống còn Nguyên Anh sơ kỳ.
Đàn Kim Đồng Sài bắt đầu có ý muốn rút lui có trật tự.
Nơi này đúng là chẳng phải vùng đất lành gì, không đến còn hơn.
Con nhím to thì ngược lại, không hối hận. Vì nếu nó không theo đến đây, có khi đã “tiêu tán” như lời Phượng Khê nói, ch/ết mất xác rồi, còn không bằng sống sót thế này!
Ngay lúc ấy, thần thức Phượng Khê chợt choáng váng.
Tựa như trở về Huyền Thiên Tông, sư phụ Tiêu Bách Đạo cười toe toét như một cụm cỏ đuôi chó:
“Tiểu Khê, con cuối cùng cũng về rồi! Sư phụ chuẩn bị sẵn đồ con thích ăn, mau nếm thử xem nào!”
Trên bàn bày đầy đồ ăn, điểm tâm, trái cây, món mặn món ngọt đủ cả, sắc hương quy tụ, thơm phức mê người.
Phượng Khê thở dài:
“Sư phụ à, tuy con rất nhớ người… nhưng đồ giả vẫn là đồ giả, diễn cũng không nghiêm túc chút nào!
Không nói chuyện khác, chỉ riêng tính keo kiệt của sư phụ, cùng lắm chuẩn bị vài món con thích, chứ làm gì rộng rãi mà bày cả bàn thế kia!”
Vừa dứt lời, cảnh tượng trước mắt lập tức tan biến, khôi phục lại như ban đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-899.html.]
Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, đám người Quân Văn đều đang đứng ngây ra tại chỗ, hiển nhiên là rơi vào ảo cảnh cả rồi.
Nàng thầm nghĩ, ảo trận mà bốn vị thái thượng trưởng lão bày ra đúng là cao tay, mới bước vào đã bị tỉ lệ thay đổi đánh lạc hướng, rất dễ sa vào ảo cảnh.
Ngay lúc ấy, nàng phát hiện đàn Kim Đồng Sài vẫn chưa trúng chiêu, đang lén lút rón rén quay về hướng đất trống, rõ ràng là định chuồn êm.
Phượng Khê khẽ ho một tiếng.
Đàn Kim Đồng Sài sợ đến run bắn, với cái thần kinh yếu của nó, suýt chút nữa quỳ mọp xuống đất.
Cái nha đầu thúi kia không phải cũng rơi vào ảo cảnh sao?
Sao tỉnh lại nhanh như vậy?!
Cuối cùng thì là ảo cảnh này quá đơn giản, hay con nha đầu thối kia quá biến thái vậy chứ?!
Đám yêu thú cố gắng giả vờ bình tĩnh, quay đầu kêu lên mấy tiếng với Phượng Khê, đại khái ý là: “Nhà bọn ta còn việc gấp, xin phép đi trước nha!”
Phượng Khê tuy không hiểu chúng nó đang kêu cái gì, nhưng đại khái cũng đoán được.
Nàng thì chẳng để tâm, sau khi tu vi tụt xuống, đám Kim Đồng Sài này cũng không còn mấy giá trị, muốn đi thì cứ việc đi.
Vì vậy, nàng phất tay ra hiệu, muốn đi thì cứ đi.
Chỉ là điều nàng không ngờ tới là: đám Kim Đồng Sài kia như thể gặp qu/ỷ, đứng đực ra tại chỗ.
Phượng Khê nhìn theo hướng ánh mắt chúng nó, liền thấy con nhím to kia đang ngốc nghếch đứng yên đó, vậy mà cũng rơi vào ảo cảnh rồi.
Nó chẳng phải trận pháp thú sao?
Sao lại cũng bị rơi vào ảo cảnh thế này?
Chuyện này không bình thường chút nào!
editor: bemeobosua
Sau khi đơ ra một lát, đám Kim Đồng Sài bắt đầu kêu liên hồi, rõ ràng là đang trao đổi với nhau.
Trao đổi xong, bọn chúng hùng hổ chạy quay về.
Không chỉ quay về, còn tự động xếp thành một vòng tròn, bảo vệ mấy người đang chìm trong ảo cảnh.
Phượng Khê: “……”
Cỏ đầu tường* đúng là mọc tốt ghê!
(*Cỏ đầu tường: cỏ mọc nơi đầu tường, chỉ loại sẵn sàng đón gió, thấy ai có lợi thì nghiêng về phía đó.)
Phượng Khê dĩ nhiên biết vì sao chúng nó quay đầu, bởi vì đám Kim Đồng Sài đoán rằng con nhím to kia đang gặp được cơ duyên lớn, mà cơ duyên này rất có thể có liên quan đến lúc nàng ngộ đạo trước đó.
Cho nên chúng nó cũng muốn tranh thủ hưởng ké chút “phúc khí”.
Quả đúng là như vậy.
Đám Kim Đồng Sài thậm chí còn nghi ngờ rằng con nhím to kia vốn đã không còn là trận pháp thú nữa rồi!
Mà điều đó có nghĩa là gì?
Nghĩa là nó có sinh mệnh!
Nó có thể rời khỏi cái nơi q/uỷ quái này!
Nó có thể đi nhìn thế giới ngoài kia bao la vô tận, thậm chí có thể tu luyện thành đại đạo!
Đây đúng là cơ duyên to đùng trời ban!
Biết đâu chừng, đi theo con nha đầu thối này, tụi nó cũng có thể hưởng được tạo hóa ấy chứ!
Có ngốc mới bỏ đi trong lúc này!
Phía ngoài trận pháp cũng đã náo loạn tung trời!
Mà thật ra, từ lúc thí luyện bắt đầu đến giờ, náo loạn cũng đã thành trạng thái “mặc định”.
“Con nhím to kia không phải đã biến thành yêu thú thật rồi chứ?”
“Dù không phải yêu thú thì chắc chắn cũng chẳng còn là trận pháp thú đơn giản nữa! Nó đúng là bước chân trúng c*t chó mà!”
“Phải nói là Phượng Khê số sướng đến phát ghen! Ai mà dính dáng đến nàng đều được thơm lây! Xa không nói, chỉ cần nhìn đám đệ tử Ngộ Đạo Phong thôi, nếu không theo nàng, sớm đã bị liên minh bốn phong loại sạch rồi còn đâu!”
“Chuẩn luôn! Có vẻ lời nàng nói trước giờ đều là thật! Nàng chính là ánh sáng của Bắc Vực, còn Thẩm Chỉ Lan kia chính là sao chổi, liên minh bốn phong bị xui xẻo cũng là do nàng ta!”
……
Bốn vị thái thượng trưởng lão cảm thấy mấy lời kia đúng là tào lao không căn cứ, nhưng trong lòng lại vô cùng bối rối.
Trận pháp này tuy là do chính họ khắc họa, nhưng hiệu quả vượt xa cả tưởng tượng.
Chuyện này… rốt cuộc là sao đây?