Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 898
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:50:31
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
898. Tổ tông truyền đời một đường, chẳng ai khá hơn ai.
Đúng lúc liên minh bốn phong không biết phải làm sao, trong thần thức của Thẩm Chỉ Lan bỗng vang lên giọng của con Bát Vĩ Tuyết Hồ:
“Chủ nhân, ta nghĩ ta có thể đối phó được loại yêu thực này.”
Dạo gần đây, vì muốn luyện chế thêm phù triện, Thẩm Chỉ Lan lại lấy m/áu của Bát Vĩ Tuyết Hồ, khiến nó mấy ngày nay rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Thẩm Chỉ Lan hoàn toàn chẳng quan tâm. Thấy nó còn chưa ch/ết thì mặc kệ.
Cho đến vừa rồi, Bát Vĩ Tuyết Hồ tỉnh lại.
Dù bị đối xử tệ bạc như thế, nó vẫn không nỡ thấy chủ nhân gặp nguy, nên bất chấp thân thể mà xông ra.
Nghe nó nói vậy, Thẩm Chỉ Lan lập tức mừng rỡ, vội vàng thả nó ra.
Bát Vĩ Tuyết Hồ thuộc hệ băng, chính là khắc tinh của Khô Đằng Độn Nhập Địa và Tử Nhiêu Thảo. Nhờ nó ra tay, Thẩm Chỉ Lan nhanh chóng thoát khỏi cảnh khốn đốn.
Nhưng con tuyết hồ này bị hành đến toàn thân đầy thương tích, lại mất m/áu quá nhiều, giờ đã không chống đỡ nổi.
“Chủ nhân, ta sắp chịu không nổi nữa, dùng pháp thuật hệ băng hẳn cũng có thể đối phó bọn yêu thực này…”
Nó chưa kịp nói hết câu, Thẩm Chỉ Lan đã nhét cho nó một viên đan dược.
Trong lòng Bát Vĩ Tuyết Hồ tràn ngập bi thương.
Nó đương nhiên biết viên đan này là gì, bởi vì mỗi lần bị hành đến thập tử nhất sinh, Thẩm Chỉ Lan lại đút cho nó viên này. Đúng là sẽ hồi phục lập tức, nhưng đổi lại là tiêu hao sinh mệnh đến mức đáng sợ.
Thấy nó đứng đờ người, Thẩm Chỉ Lan lạnh lùng truyền âm:
“Ngươi còn đứng đực ra đó làm gì? Còn không mau đi tiêu diệt đám yêu thực kia?!”
Nàng chẳng thèm nói cho người khác biết rằng dùng pháp thuật hệ băng cũng hữu hiệu. Nếu nói ra rồi, thì nàng còn lấy gì để gây ấn tượng?! Nàng muốn khiến tất cả mọi người mang ơn nàng, nhớ mãi không quên!
Bát Vĩ Tuyết Hồ dù có c/hết cũng chẳng sao cả. Sau này nàng nhất định sẽ ký khế ước được với linh sủng tốt hơn!
Bị ra lệnh, tuyết hồ chỉ đành tiếp tục ra tay với bọn Tử Nhiêu Thảo.
Thẩm Chỉ Lan hô to với liên minh bốn phong:
“Các vị! Linh sủng của ta có thể khắc chế bọn thảo mộc màu tím kia, chỉ cần tập trung công kích khô đằng là được!”
Mọi người mừng rỡ, lập tức làm theo lời nàng.
Trong số đó cũng có vài người thông minh, nhận ra tuyết hồ là yêu thú hệ băng, bèn thử dùng pháp thuật hệ băng tấn công, quả nhiên có hiệu quả. Những người khác thấy vậy cũng làm theo.
Cuối cùng, sau một canh giờ chiến đấu, bọn họ thành công phá vòng vây.
Mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa không ngớt lời khen ngợi Thẩm Chỉ Lan.
Đặc biệt là mấy kẻ chuyên nịnh hót, cứ gọi là tâng bốc nàng lên tận mây xanh.
Trong lòng Thẩm Chỉ Lan đắc ý lắm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ khiêm tốn, nói mấy câu khách sáo.
Lúc này, đội trưởng Huyền Vũ Phong, Hứa Trí Xa, tỏ vẻ nghi ngờ:
“Chỉ Lan sư muội, ta thấy con Bát Vĩ Tuyết Hồ đó hình như yếu quá, chẳng hay trước đó nó gặp phải trọng thương gì sao?”
Thẩm Chỉ Lan thoáng giật mình, rồi lập tức để lộ vẻ mặt bi thương:
“Vốn ta không định nhắc tới chuyện này, nhưng Hứa sư huynh đã hỏi thì ta đành nói thật...
Trước đây ở Bắc Vực, Phượng Khê vì ghen ghét mà cứ nhằm vào ta khắp nơi. Con Bát Vĩ Tuyết Hồ này là do nàng ra tay tàn nhẫn ở Cực Địa Băng Nguyên đánh trọng thương.
Ta đã dùng không ít đan dược mới giữ được mạng nó, nhưng vì thương thế quá nặng, dù đã qua bao nhiêu ngày vẫn chưa hồi phục.”
Lời này vừa dứt, không ít người đã lộ rõ vẻ tức giận.
Có người lập tức phụ hoạ:
“Phượng Khê đúng là độc ác! Ta trước giờ đã thấy nàng không phải người tốt lành gì, giờ nghe sư muội nói càng thấy đúng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-898.html.]
“Phải đấy! Nàng giỏi nhất là giả vờ tốt đẹp, không ít người bị nàng lừa rồi! Sớm muộn gì cũng lột được mặt nạ!”
“Đáng đời bị loại khỏi vòng! Nếu gặp lại ở khu trung tâm, ta nhất định dạy cho nàng một bài học nhớ đời!”
…
Giữa đám người ồn ào, đặc biệt là Thanh Long Phong và Chu Tước Phong là ồn nhất.
Thanh Long Phong vốn là chỗ của Thẩm Chỉ Lan, ngày thường giao hảo không tồi, đương nhiên đứng về phía nàng.
Chu Tước Phong thì do Hàn phong chủ vốn đã bất mãn với Phượng Khê, nay càng được nước làm tới.
Thẩm Chỉ Lan vô cùng hài lòng với kết quả này. Trước tiên cứ để dư luận khiến mọi người căm ghét Phượng Khê đã, lúc giao đấu sau này, tất cả sẽ nhắm thẳng vào Phượng Khê!
Đến lúc đó nàng lại ra tay, nhất định khiến Phượng Khê c/hết không có chỗ chôn!
Nhân lúc tuyết hồ lập công, nàng hiếm hoi nổi lên chút “lòng tốt”, thưởng cho nó một viên đan dược bổ sung linh lực.
Nếu là trước kia, Bát Vĩ Tuyết Hồ có lẽ còn dấy lên chút hy vọng, nhưng giờ thì hoàn toàn tuyệt vọng.
Nó đã nhìn thấu: chủ nhân của nó là kẻ ích kỷ, với bất kỳ ai cũng chỉ có lợi dụng chứ không có thật lòng.
Một linh sủng như nó, trong mắt nàng chẳng qua là món hàng còn chút giá trị thặng dư mà thôi.
Đến khi hết giá trị, cũng là lúc nó không còn mạng sống.
Ngoài trận, mọi người lại bàn tán rôm rả. Có người nghi ngờ lời của Thẩm Chỉ Lan, có người thì tin răm rắp, nhưng hiện tại điều họ quan tâm nhất chính là tình hình tiếp theo.
Lúc này, nhóm Phượng Khê đã sắp đến khu rừng bao quanh mảnh đất trung tâm.
Sau màn “Phật hệ” của bốn vị thái thượng trưởng lão, cả nhóm đi một mạch thông suốt, không gặp bất kỳ cửa ải nào.
editor: bemeobosua
Ban đầu Phượng Khê còn có chút lo lắng, nhưng sau lại thấy đúng là không có gì bất thường.
Duy chỉ có một điều khiến nàng đau đầu:
Huyết Phệ Hoàn vẫn đang tự biên tự diễn suốt dọc đường, nói luyên thuyên không ngừng!
Phượng Khê cũng công nhận là ông lão này đúng là lợi hại, c.h.é.m gió ngày thường thì không sao, nhưng giờ nàng phải tập trung cao độ, đâu có rảnh nghe lão bốc phét?!
Mà nếu bảo lão im miệng, chắc chắn ông sẽ nổi giận đùng đùng.
Đôi mắt xoay chuyển, nàng liền nói:
“Gia gia à, bốn vị thái thượng trưởng lão đó tâm lý yếu đuối thật, lại chịu thua dễ dàng vậy sao? Sao không tiếp tục làm khó con thêm chút nữa cho đủ bài?
Dù sao cũng phải làm con rụng bớt vài đồng đội đi, bằng không chỉ có 60 quả Đăng Vân, chẳng lẽ con phát cho mỗi người một quả? Như vậy chẳng phải quá mất công bằng sao?”
Huyết Phệ Hoàn: “…”
Lão hừ một tiếng: “Ngươi cũng đừng có mừng sớm quá, coi chừng người ta đã đào sẵn hố cho ngươi rồi!”
Phượng Khê gật đầu: “Người nói cũng đúng, con phải bình tĩnh một chút, lỡ đâu lật thuyền trong mương thì hết cả phần! Tư Mã tông chủ đã hứa sẽ trả con một danh ngạch với giá 100 vạn linh thạch đấy!
Dù con nghèo đến mức chỉ còn tiền, nhưng mà muỗi tuy nhỏ vẫn là thịt, có thể kiếm thêm chút nào hay chút đó!”
Huyết Phệ Hoàn: “…”
Ông không muốn nghe, không muốn nói, chỉ muốn yên tĩnh.
Ông cảm thấy đã hiểu vì sao hồi nãy tiểu nha đầu này lại nổi trận lôi đình…
Cái kiểu nói chuyện thế này, ai nghe mà không muốn bốc hỏa chứ?!
Khổ nỗi, cả dòng họ này, từ trên xuống dưới đều là cái dạng đó cả!
Phượng Khê thấy lão im lặng, cong cong khóe môi.
Quả nhiên, chỉ có ma pháp mới trị được ma pháp.
Phỏng chừng sắp đến khu trung tâm rồi, nàng quả là có chút chờ mong nha!