Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 890
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:50:12
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
890. Tiểu sư muội chính là ánh sáng của Nhân tộc!
Phượng Khê vừa dứt câu, đừng nói là đám Kim Đồng Sài, ngay cả con nhím to đùng cũng ngẩn tò te!
(Nhím to: Ta không phải vì cứu đồng bọn nên mới cho ngươi cưỡi làm tọa kỵ sao?
Ngươi nói mấy lời kia có liên quan gì đến ta hở?
Nhưng mà… nghe cũng ra dáng lắm chứ bộ!)
Vậy nên nó không nói tiếng nào, ngoan ngoãn lắng nghe Phượng Khê lải nhải.
Còn Đám Kim Đồng Sài thì cảm thấy đại nhím đầu óc có vấn đề!
Ở địa bàn của mình chẳng lẽ không yên ổn mà chờ? Rừng rậm lớn đến mấy cũng chẳng can dự gì đến ngươi mà?
Ngươi là cái đồ đầu óc thiếu dây à!
Còn cái nha đầu thúi kia! Ngươi nói với bọn ta mấy chuyện này làm chi? Chẳng lẽ định dụ dỗ bọn ta cũng chạy tới xem náo nhiệt?
Mơ đi! Bọn ta không rảnh rỗi như thế!
Có rảnh thì thà đi ảo hóa ra vài khúc thịt mà nhai còn hơn!
Thế là bọn chúng bắt đầu thấy bực mình, thậm chí còn bước tới vài bước định dằn mặt.
Mặt Phượng Khê vẫn thản nhiên không chút hoảng sợ, nàng nhẹ nhàng thở dài:
“Xem ra là ta đánh giá các ngươi quá cao rồi. Các ngươi căn bản không hiểu gì về số phận của chính mình cả.
Các ngươi thật sự nghĩ mình là yêu thú hả?
Nhầm to! Các ngươi chỉ là thú trong trận pháp thôi!
Sự tồn tại của các ngươi chẳng qua là để trở thành đá mài d.a.o cho bọn ta mà thôi!
Ta còn vì các ngươi mà thấy buồn thay!
Mạng sống của các ngươi vừa ngắn ngủi vừa hồ đồ!
Dù các ngươi không bị giết, đến lúc trận pháp đóng lại, các ngươi cũng sẽ hóa thành hư vô.
Sống không nơi đến, ch/ết không chốn về, thậm chí một vết tích cũng không để lại!
Con nhím to kia chính là hiểu rõ điều này nên mới muốn sống cho ra trò trong quãng đời ngắn ngủi, ít ra cũng không uổng kiếp làm thú!
Nó sẽ được tận mắt chứng kiến bao yêu thú cấp cao chưa từng gặp, được thấy cây Đăng Vân mà tưởng tượng cũng không dám, được nhìn thiên kiêu Nhân tộc giao đấu, thậm chí… được tiếp xúc với trí tuệ và ánh sáng của Nhân tộc…”
Đám Kim Đồng Sài nghe mà mắt tròn mắt dẹt!
Con nhím to cũng trợn mắt như gặp q/uỷ!
Đám người Lạc Trần thì như bị sét đánh, đơ luôn tại chỗ!
Phải nói chứ, vẫn là Quân Văn lanh lẹ, thấy đám kia còn đơ thì lập tức nói:
“Các ngươi chắc chắn đang thắc mắc ánh sáng Nhân tộc là ai đúng không?
Vậy để ta, quân tử nhất kiếm thiên hạ, tuyên bố đáp án!
Tiểu sư muội của ta chính là ánh sáng Nhân tộc!
Ánh sáng Nhân tộc chính là tiểu sư muội của ta!
Được nàng chỉ điểm, ấy là phúc phận của các ngươi!
Còn chờ gì nữa? Không mau đầu hàng quy thuận?!
Quy thuận sớm thì hưởng thụ sớm, chớ có khư khư bám vào nơi hiểm yếu, chỉ khiến cái mạng nhỏ chế/t oan mà thôi!”
Phượng Khê liếc mắt tán thưởng: Ngũ sư huynh càng lúc càng phối hợp trơn tru!
Nàng quay sang đám Kim Đồng Sài, nhẹ nhàng nói:
“Ngũ sư huynh ta nói không sai. Ta chính là ánh sáng Nhân tộc, là ánh sáng trí tuệ, ánh sáng lương thiện, ánh sáng gánh vác, ánh sáng tu vi, ánh sáng ngộ tính…”
Đám Kim Đồng Sài: “……”
Ngươi thôi bớt ‘ánh sáng’ lại đi!
Dù gì thì bọn ta cũng hiểu rồi: Nhân tộc đều vô dụng, chỉ có ngươi là giỏi nhất!
Đám Kim Đồng Sài dù sao cũng có linh trí cao hơn đám châu chấu nhiều, nghe Phượng Khê nói tụi nó chỉ là thú trong trận pháp, lại nghĩ đến mấy chuyện lặt vặt vốn không để ý, dù không muốn tin cũng không được, quả nhiên tụi nó chẳng phải yêu thú bình thường gì cả.
Chúng nó lập tức bị đả kích cực lớn, không kêu la cũng không giận dữ, chỉ yên lặng nhìn Phượng Khê.
Tụi nó cảm thấy… bản thân như một trò hề.
Sự tồn tại của chúng chẳng qua chỉ để người ta dùng làm đá mài dao.
Thậm chí chúng còn hoài nghi cả ký ức của mình là giả!
Tất cả nơi đây, đều là giả dối!
Phượng Khê nhìn đám Kim Đồng Sài rồi lại nhìn con nhím mặt mày mơ màng, thầm nghĩ: Đôi khi ngốc một chút cũng có cái hay của nó.
Nàng nhàn nhạt nói:
“Dù là yêu thú hay thú trận pháp, thì cũng chỉ sống một kiếp mà thôi.
Tuy rằng đời chúng nó dài ngàn tám trăm năm, còn các ngươi thì chỉ vỏn vẹn vài canh giờ hoặc mấy ngày, nhưng đối với các ngươi mà nói, đó vẫn là một đời trọn vẹn.
Chỉ cần các ngươi sống rực rỡ trong đời ngắn ngủi đó, vậy là đủ rồi!
Thời gian không tuyệt đối dài hay ngắn, nhưng có thể dày hay mỏng, mà độ dày ấy, do chính các ngươi quyết định…”
Phượng Khê nói tới đây, toàn thân nàng, kể cả con nhím to, liền bị một tầng hào quang bao phủ.
Khương Yển gần như bật thốt lên: “Nàng đang ngộ đạo?!”
Quân Văn thở dài: “Không còn cách nào, tiểu sư muội ta là ánh sáng Nhân tộc, lâu lâu lại ngộ đạo một lần, ta quen rồi.”
Đám người Khương Yển: “……”
Đám Kim Đồng Sài thì càng ngẩn ra:
Bọn ta còn chưa tiêu hóa xong lời của ngươi, mà ngươi đã ngộ đạo rồi?!
Ngươi đang chỉ điểm bọn ta, hay là chỉ điểm chính ngươi vậy?!
Quân Văn thấy Đám Kim Đồng Sài vẫn còn đờ đẫn, lập tức đảo mắt rồi nói:
“Thấy chưa? Tiểu sư muội ta vừa mở miệng đã ngộ đạo!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-890.html.]
“Điều này chứng minh gì?”
“Chứng minh nàng được Thiên Đạo ưu ái, là con cưng của Thiên Đạo!”
“Dù các ngươi là yêu thú hay thú trận pháp, thì nên biết rõ kết cục của việc đối đầu với Thiên Đạo là gì!”
“Các ngươi còn do dự gì nữa? Theo tiểu sư muội ta chính là lựa chọn sáng suốt nhất!”
“Không nói đâu xa, cứ nhìn con nhím to kia đi!”
“Nó được tiểu sư muội để mắt tới, chỉ cưỡi một cái thôi mà đã thơm lây, nói không chừng sẽ gặp được đại tạo hóa…”
editor: bemeobosua
Lời Quân Văn hiển nhiên đánh trúng tâm can Đám Kim Đồng Sài, chúng nó nhìn con nhím được hào quang bao phủ, ai nấy đều đỏ mắt ghen tị!
Dù con nhím không thoát được thân phận thú trận pháp, lần này chắc chắn cũng có lợi không ít.
Dựa vào cái gì?!
Chẳng lẽ chỉ vì nó cho nha đầu thúi kia cưỡi một lần thôi sao?!
Nếu không phải nha đầu thúi gặp bọn ta muộn, cái tọa kỵ kia làm gì tới lượt nó?!
Đừng nói chỉ là rụng mấy cái lông, có rụng sạch thì nha đầu kia cũng không thèm để mắt đến nó đâu!
Lúc này, ngoài trận đã náo loạn như chảo dầu sôi!
“Phượng Khê ngộ đạo thật kìa!”
“Mới nói vài câu thôi mà, sao lại ngộ đạo rồi?!”
“Phải đó! Gì mà chiều dài chiều rộng, ta nghe còn mù mờ! Đám Kim Đồng Sài ngu thật, giờ không xông lên công kích còn chờ gì nữa?!”
“Đám Kim Đồng Sài không ngu đâu, tụi nó là thấy con nhím theo Phượng Khê được thơm lây nên mới động lòng!
“Ta cá đám Kim Đồng Sài chắc chắn sẽ đầu hàng!”
…
Đám người hóng chuyện ăn dưa thì chỉ đơn giản là xem náo nhiệt cho vui, nhưng hễ đụng chạm đến lợi ích, lập tức có kẻ nổi lòng ganh ghét.
Bốn vị phong chủ, đặc biệt là Hàn phong chủ của Chu Tước Phong, mặt mày sầm sì. Hắn nghĩ mãi không ra, vì sao Phượng Khê lại may mắn đến vậy?
Chẳng lẽ thật sự giống lời Quân Văn nói, nàng được Thiên Đạo ưu ái?
Vậy chẳng phải cả đời này hắn đừng mơ báo thù?
Không thể nào!
Chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi!
Bốn vị Thái thượng trưởng lão đứng bên kia thì trợn tròn mắt nhìn nhau: Bọn ta luyện ra trận bàn này, trâu bò dữ vậy sao?
Không những đám thú trận pháp thông minh vượt mức bình thường, lại còn có thể giúp người ngộ đạo nữa?
Mặt khác, nếu như Phượng Khê thật sự thu phục được đám Kim Đồng Sài kia, chẳng phải nàng còn có thể dùng cùng một cách thu phục thêm nhiều thú trận pháp khác sao?
Nếu đúng như vậy, cho dù bốn phong liên minh có tới được khu trung tâm trước, cũng chưa chắc thắng nổi Ngộ Đạo Phong!
Bốn người đưa mắt trao đổi, xem ra cần ra tay rồi.
Trước đó họ đã bàn với nhau, nếu Ngộ Đạo Phong bị loại sớm thì mọi chuyện vẫn như thường. Còn nếu Ngộ Đạo Phong nắm được thế thượng phong, họ sẽ nghĩ cách can thiệp vào quá trình thí luyện.
Phượng Khê, ngươi giỏi ba hoa đúng không?
Vậy thì không cần thú trận pháp nữa!
Để xem ngươi còn ba hoa với ai được nữa?!
So với mấy người đang bực bội kia, Tư Mã tông chủ thì chỉ thấy nhẹ cả người, vui như mở hội!
Việc để Phượng Khê và hai người kia tham gia tuyển chọn thí luyện đúng là quyết định cực kỳ sáng suốt!
Nghĩ tới đây, ông ta không nhịn được mà nhìn Hoài trưởng lão đầy tán thưởng, rốt cuộc chính ông ấy là người đưa ra chủ ý này.
Hoài trưởng lão trong lòng sướng rơn. Ông có thể đi đến ngày hôm nay, đâu chỉ nhờ nhìn thời thế, còn nhờ vào cái đầu biết suy nghĩ!
Nếu Hoài Hà học được tinh túy của ông, đời này không cần lo gì nữa!
Lúc này, trong vòng trận pháp, Hoài Hà đang hô hào mọi người bảo vệ Phượng Khê.
Thực ra không cần hắn nói, ai nấy cũng đều chủ động dốc sức bảo vệ nàng rồi.
Quân Văn bĩu môi, thầm mắng một tiếng: Tên nịnh thần!
Nửa canh giờ trôi qua, ánh sáng quanh Phượng Khê và con nhím lớn dần tan đi, Phượng Khê cũng từ từ mở mắt.
Vừa mở mắt ra, nàng lập tức "á!" một tiếng, nhảy phắt từ lưng con nhím xuống.
Vì chỗ lúc trước bị rụng lông giờ lại mọc đầy gai nhọn! May là mới nhú đầu, nếu không Phượng Khê chắc chắn đã bị đ.â.m cho thủng như cái rổ rồi!
Phượng Khê tức muốn hộc má/u!
Nàng mắng cho con nhím một trận xối xả, mắng đến mức trời đất u ám, chó gà không yên!
Con nhím lớn thì hoàn toàn không để tâm, bởi vì nó cảm thấy... hình như bản thân vừa có gì đó thay đổi?
Tuy không nói rõ được là thay đổi chỗ nào, nhưng trực giác mách bảo nó rằng đây là chuyện tốt.
Đừng nói Phượng Khê chỉ mắng mấy câu, dù có lấy kiếm c.h.é.m vài nhát nó cũng chẳng buồn để ý!
Thấy con nhím bị mắng mà vẫn cam chịu, đàn Hỏa Thiêu Kim Đồng Sài đứng xem mắt lập tức sáng rực lên!
Một con trong số đó lập tức hướng về phía Phượng Khê kêu to mấy tiếng, còn lắc lắc cái đuôi!
Ý là: "Ta không có gai, so với con nhím kia thì thích hợp làm tọa kỵ cho nàng hơn đó nha!"
Ban đầu mấy con khác còn xấu hổ, cảm thấy tự mình xung phong làm tọa kỵ thì mất mặt quá.
Nhưng mà giờ có đứa đi đầu rồi, ngại ngùng gì nữa chứ!
Vậy là từng con từng con một nhào tới làm thân với Phượng Khê, thậm chí còn có con lăn lông lốc dưới đất để gây chú ý...
Con nhím lớn: “……”
Quá đáng lắm rồi đấy?!
Ta còn chưa bị sa thải đâu mà các ngươi đã bắt đầu tranh giành sủng ái là sao?!
Cảm nhận được nguy cơ chưa từng có, con nhím lớn chẳng buồn lo sợ nữa, liền lăn vào bụi cỏ tìm cái gai lúc trước bị Phượng Khê ném ra làm ám khí.
Đó chính là vật chứng thân phận của nó!
Nhất định phải giữ gìn như đồ gia truyền mới được!