Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 884

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:13:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

884. Trận pháp thú của Trường Sinh Tông cũng toàn là thú tốt.

Chuyện Phượng Khê gỡ bỏ trận pháp cấm bay, Hoài trưởng lão hoàn toàn không báo cáo lên Tư Mã tông chủ.

Một phần là do ông ta cũng nhờ có trận đó mà cưỡi kiếm bay lên được hai lần, phần khác thì... lúc Phượng Khê gỡ trận ông ta cũng chẳng ngăn cản gì, nếu để tông chủ biết được, chẳng phải là có tội sao?

Dù sao thì mỗi lần Phượng Khê phá xong cũng đều tự động khôi phục nguyên trạng, vậy nói ra cũng chẳng để làm gì.

Bớt chuyện là phúc.

Về phần đám đệ tử thân truyền của Bạch Hổ phong, không phải loại ăn chay niệm Phật. Mặc dù rơi vào ảo trận, nhưng rất nhanh liền phát hiện trúng kế, rồi cuống cuồng tìm cách phá trận.

Khổ sở lắm mới bò ra được khỏi ảo trận thì… rầm, đụng ngay Cửu Thiên Thập Địa Huyết Quang Trận.

Đang lúc cả đám lăn lộn trong trận pháp, người của Chu Tước phong cũng vừa vặn tới nơi.

Đội trưởng của Chu Tước phong nhìn thấy cảnh này thì ánh mắt lóe lên, liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ mau chóng rời khỏi chỗ này, đuổi theo đội của Ngộ Đạo Phong.

Còn đám người Bạch Hổ phong? Ờ thì… hắn chẳng hơi đâu mà quan tâm!

Tốt nhất là bọn họ tổn thất vài người, vậy thì về sau Chu Tước phong càng có nhiều cơ hội thắng!

Tính toán thì cũng không tệ, chỉ tiếc chưa chạy được bao xa thì… rầm, hắn cũng kích hoạt luôn một cái trận pháp khác.

Ngay sau đó là đội Huyền Vũ phong. Kịch bản y chang Chu Tước phong: vừa tới nơi đã lọt vào trận pháp.

Cuối cùng là đội của Thanh Long phong.

Vừa sắp bước vào phạm vi mai phục của Phượng Khê, Thẩm Chỉ Lan liền nhỏ giọng nhắc đội trưởng Thi Viễn Chương:

“Thi sư huynh, Phượng Khê rất có thể đã đoán được kế hoạch của chúng ta, nàng có thể đã mai phục từ trước, chúng ta nên cẩn thận thì hơn.”

Nhưng Thi Viễn Chương cảm thấy nàng nghĩ quá nhiều, hoàn toàn không để tâm.

Thẩm Chỉ Lan không nói thêm nữa. Dù sao trong Thanh Long phong, nhân duyên của nàng vốn rất tốt, nhưng mọi người chỉ nghĩ nàng giỏi về chế phù, nên nhân cơ hội này muốn nâng cao danh vọng bản thân thôi.

Mà vì Thi Viễn Chương không tin nàng, cho nên đội Thanh Long phong cũng… rầm, lọt trận.

Câu nói cũ vẫn đúng: Đệ tử thân truyền của Trường Sinh Tông không phải dễ ăn hiếp. Dù bị Phượng Khê hố một vố không kịp trở tay, nhưng chẳng bao lâu sau, từng người đều phá trận mà ra.

Và cũng vì bị Phượng Khê úp sọt, cả bốn đội trưởng lẫn đệ tử thân truyền đều tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Tất nhiên, cũng có người cảm thấy lòng mình… cân bằng trở lại.

Ví dụ như đám Uông Thậm Hữu, những kẻ từng bị Phượng Khê chơi một vố xấu hổ ê chề.

"Dựa vào cái gì chỉ chúng ta mất mặt? Các người cũng nên nếm thử cảm giác bị Phượng Khê hành hạ là thế nào đi!"

Đội trưởng Hoàng Bảo Lễ của Bạch Hổ phong nghiến răng:

“Xem ra bọn ta đã đánh giá thấp đám Ngộ Đạo Phong rồi!

Nhưng không sao, giờ chắc bọn chúng cũng đã gặp trận pháp thú hoặc trận pháp yêu thực gì đó, không chạy xa được đâu. Bây giờ ta đuổi theo, vả cho một trận là được!”

Ba đội trưởng còn lại cũng nghĩ tương tự, nên lập tức dẫn người đuổi theo hướng mà Phượng Khê rời đi.

Lần này thì họ có kinh nghiệm rồi, suốt dọc đường đuổi theo đều hết sức đề phòng, sợ lại dẫm trúng bẫy của Phượng Khê.

Cùng lúc ấy, Phượng Khê quả thật đang gặp chút rắc rối.

Ngay trước mặt bọn họ, xuất hiện hơn mười con kiến khổng lồ.

Gọi là kiến, nhưng trong mắt Phượng Khê, thì nó to chẳng khác gì... voi!

Lũ kiến này đều có tu vi Hóa Thần sơ kỳ. Nếu đánh thật, bên Phượng Khê cũng có thể đánh thắng, dù gì mới vào thí luyện, độ khó chưa cao.

editor: bemeobosua

Có điều Phượng Khê không định dùng vũ lực, tốn thời gian lắm!

Nàng quyết định đấu võ mồm với đàn kiến!

Phượng Khê nhìn đám kiến, khẽ thở dài:

“Xem ra chúng ta đúng là có chung số phận rồi...”

Mười mấy con kiến đang chuẩn bị xông lên, nghe vậy thì khựng lại.

Gì cơ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-884.html.]

Phượng Khê lại thở dài lần nữa, giọng đau đáu:

“Tuy ta không biết các ngươi có hiểu hay không, nhưng ta vẫn muốn nói cho các ngươi biết: các ngươi không phải yêu thú thực sự, mà chỉ là... trận pháp thú.

Còn bọn ta là đệ tử tham gia thí luyện.

Tổng cộng có năm đội, bốn đội kia đang liên thủ đuổi gi/ết bọn ta.

Các ngươi bắt buộc phải trở thành vật hi sinh trong thí luyện, còn bọn ta thì lại bị biến thành bàn đạp cho bọn họ dẫm lên.

Nói trắng ra: cả các ngươi lẫn bọn ta đều là những kẻ bị ức hiếp!

Mà thậm chí, các ngươi còn đáng thương hơn bọn ta!

Nhìn đi, hai bên thực lực chênh lệch rõ ràng, cuối cùng chắc chắn kẻ ch/ết là các ngươi.

Nhưng các ngươi có tội gì chứ? Vì sao phải chịu kết cục như vậy?

Quá bất công!”

Mười mấy con kiến nghe mà choáng váng, chúng là trận pháp thú, linh trí có hạn, chẳng hiểu hoàn toàn những lời kia.

Nhưng chúng thấy tiểu cô nương trước mặt mắt đỏ hoe, gương mặt khắc khổ, nói chuyện đầy đau thương, thấy thế nào cũng không giống người xấu.

Thế nên… bọn chúng cũng chẳng xông lên nữa.

Phượng Khê tiếp tục nói, giọng điệu đầy chân thành:

“Ta vốn là người mềm lòng, những chuyện như thế này ta thực sự không nỡ nhìn.

Ta cũng hiểu mà, bản năng các ngươi vốn là muốn săn g/iết Nhân tộc. Nhưng chi bằng thế này đi, ta bày cho các ngươi một kế.

Các ngươi là kiến khổng lồ, chắc chắn không chỉ có mười mấy con. Mau mau về gọi đồng bọn tới, tốt nhất là kéo cả tổ ra luôn! Như vậy thì mấy kẻ đuổi theo bọn ta phía sau sẽ trở thành bữa tiệc thịnh soạn cho các ngươi!

Dù là bị chúng ta đánh bại, hay là các ngươi vung gươm săn gi/ết, đều có lời cả. Các ngươi chọn thế nào?

Các ngươi đều là kiến thông minh, chắc chắn sẽ chọn con đường thứ hai, đúng không?

Còn chúng ta, để đáp lễ, các ngươi cho bọn ta đi qua, được chứ?”

Phượng Khê vừa nói vừa âm thầm mở ra Hào Quang Thánh Nhân.

Hiệu quả thế nào thì chưa biết, nhưng có còn hơn không.

Dĩ nhiên, nàng cũng đã chuẩn bị sẵn phương án thất bại: nếu thuyết phục không thành, nàng sẽ lập tức lấy ra hai bao tải phù triện, đánh nhanh thắng nhanh!

Còn tổn thất gì đó, sau này tính sổ với Tư Mã tông chủ là được.

Mà lúc này, ở bên ngoài trận pháp, mũi của Tư Mã tông chủ đột nhiên ngứa ngáy, suýt nữa hắt hơi. Nghĩ đến hình tượng tông chủ uy nghiêm, hắn cố nhịn lại.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, “Phượng Khê đúng là quá khác người rồi. Mấy lời đó mà nói với người thì may ra còn có tác dụng, chứ nói với trận pháp thú, mấy con thú linh trí hạn chế, thì sao có thể khiến chúng đổi ý?!”

Những người khác cũng đều nghĩ như vậy.

Nào ngờ đúng lúc ấy, mười mấy con kiến khổng lồ bỗng tách ra, nhường ra một lối đi, ý bảo Phượng Khê và mọi người có thể rời đi.

Mọi người: ???!!!

Mấy con kiến này thật sự đồng ý cho đi? Không thể nào?!

Ngay cả Phượng Khê cũng sững người vì bất ngờ, chẳng ngờ lại thuận lợi đến vậy. Xem ra Trường Sinh Tông không chỉ có người tốt, đến cả trận pháp thú cũng đều là thú tốt!

Nàng vội vã ôm quyền cảm tạ, sau đó mang theo đám người Lạc Trần mặt mày ngơ ngác nhanh chóng rút lui!

Trước khi rời đi, Phượng Khê còn tốt bụng dặn dò bầy kiến: “Đừng nằm chắn ngang đường, tốt nhất là nấp trong đám cỏ lá mà phục kích, như vậy mới có thể cho con mồi một đòn chí mạng!”

Sau khi Phượng Khê rời đi, những con kiến khổng lồ bắt đầu điên cuồng lắc râu… gọi đồng bọn.

Từng đợt kiến khổng lồ ùn ùn kéo tới. Nhưng thay vì đứng chình ình giữa đường, chúng thật sự làm theo lời Phượng Khê, lặng lẽ trốn vào trong đám cỏ lớn, giấu mình chờ thời cơ.

Cũng đúng lúc này, liên minh bốn phong đã tới!

Bọn họ mang theo sự ngạo mạn không ai sánh nổi mà xông tới!

Bọn họ tràn đầy tự tin tất thắng mà tiến lên!

Phượng Khê!

Các đệ tử thân truyền Ngộ Đạo Phong!

Hãy chuẩn bị tinh thần nghênh đón màn trả thù tàn khốc của chúng ta đi!

Loading...