Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 865
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:13:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
865. Về sau, chúng ta sẽ không quay lại Huyền Thiên Tông nữa.
Khi Phượng Khê đang cùng Huyết Phệ Hoàn bàn bạc chuyện "khai thác thị trường tình yêu và hôn nhân" thì ở một nơi khác, Tư Mã tông chủ đã cho gọi Hoài trưởng lão vào thư phòng.
“Hoài trưởng lão, ta suy nghĩ kỹ rồi, cảm thấy đề nghị trước đó của ngươi cũng không tệ. Cho ba người Phượng Khê tham gia đợt tuyển chọn thí luyện lần này đi.
Ngươi tìm thời gian thích hợp, nói chuyện với bọn họ.”
Hoài trưởng lão thầm nghĩ: Thấy chưa! Ta đã nói tông chủ sớm muộn cũng đồng ý mà!
Không phải ta là tâm phúc của tông chủ vô cớ đâu!
Việc gì cũng phải tính trước một bước, bất kể tông chủ có nghĩ tới hay không, ta đều phải dốc lòng dốc sức mà lo liệu chu toàn!
Tất nhiên, chuyện ta lỡ tiết lộ trước thì tuyệt đối không thể ngu ngốc đến mức đi khoe khoang với tông chủ được.
Ông suy nghĩ một chút, rồi nói:
“Tông chủ, nếu giờ ta thẳng thắn mời ba người Phượng Khê tham gia thí luyện, với tính cách của nha đầu đó, thể nào cũng làm bộ làm tịch, thậm chí còn có thể ra điều kiện với chúng ta nữa.
Chi bằng... ta thấy cứ để cho bọn họ tự mình mắc câu!
Tin đồn về đợt tuyển chọn thí luyện cứ âm thầm tung ra, đến lúc bọn họ nghe được rồi tự xin ra trận.
Lúc đó, là bọn họ cầu xin chúng ta!
Chúng ta không những không cần nhượng bộ điều kiện gì, ngược lại còn có thể đưa ra yêu cầu với họ.
Tông chủ thấy sao?”
Tư Mã tông chủ gật đầu tán thưởng:
“Vẫn là ngươi suy nghĩ chu toàn, vậy cứ làm theo lời ngươi nói.”
Rồi ông ta chợt nhớ ra điều gì, lại nói tiếp:
“Phải rồi, trước kia ngươi từng nói thằng bé Hoài Hà tu luyện gặp bình cảnh? Chiều nay ta rảnh, bảo nó tới đây một chuyến, ta chỉ điểm cho.”
Hoài trưởng lão trong lòng mừng rỡ, vội vàng đáp “vâng” một tiếng.
Tông chủ ngày thường bận trăm công nghìn việc, đến việc thu đồ đệ còn chẳng có thời gian, càng đừng nói là chỉ điểm cho đệ tử thân truyền khác.
Nếu Hoài Hà được ngài ấy đích thân chỉ điểm, thì chắc chắn sẽ thu được không ít lợi ích!
Hoài trưởng lão hiểu rất rõ, đây chính là tông chủ đang khẳng định công lao của ông, công nhận năng lực của ông, càng là tín nhiệm ông!
Ông bỗng nhiên hiểu sâu sắc câu nói: “Kẻ sĩ ch/ết vì người tri kỷ!”
Ra khỏi thư phòng, ông lập tức truyền tin cho Hoài Hà, bảo hắn lập tức chạy tới với tốc độ nhanh nhất có thể.
Còn bản thân thì đứng chờ ngoài sân của Tư Mã tông chủ.
Mười lăm phút sau, Hoài Hà thở hồng hộc chạy tới, vừa chạy vừa thều thào:
“Đại bá, ngài tìm con gấp lắm à? Con chạy nhanh đến mức suýt thì rơi cả giày!”
Hoài trưởng lão trừng mắt nhìn hắn:
“Ít ba hoa đi! Tông chủ muốn chỉ điểm ngươi! Cơ hội ngàn năm có một, ngươi phải nắm cho chắc vào!
Lát nữa vào gặp tông chủ, lời ăn tiếng nói cho ta đàng hoàng, có nghe rõ chưa?!”
Hoài Hà ngớ người ra một lúc, sau đó vui mừng như điên:
“Đại bá, ngài yên tâm, con biết giữ chừng mực!”
Hoài trưởng lão dặn dò thêm vài câu, lúc này mới cho hắn vào gặp tông chủ.
Ông thầm tính toán: Hoài Hà đã được tông chủ chỉ điểm, sau này lại thêm ba người Phượng Khê che chở trong kỳ thí luyện, vậy khả năng đoạt được suất tiến vào Hạo Thiên Kính là rất cao!
Haizz… vì đứa cháu này, ta thật đúng là nhọc tâm khổ tứ đến héo cả ruột gan!
Nếu như Phượng Khê là cháu gái ruột của ta thì ta cần gì phải tính toán mệt mỏi thế này? Ở nhà ngồi đếm tiền là được rồi!
Đáng tiếc, ta không có cái phúc đó nha!
Mà lúc này, người bị ông nhớ tới, Phượng Khê, đang bận rộn tu luyện.
Nàng làm theo lời dặn của Huyết Phệ Hoàn, dùng hai viên thú hạch màu đen làm vật dẫn.
Năm cây cẩu linh căn vì áy náy mà chỉ giữ lại một phần nhỏ, phần còn lại đều đổ hết vào đan điền và kinh mạch của Phượng Khê.
Quân Văn và Cảnh Viêm cũng đang ngồi tu luyện bên cạnh. Do không chịu nổi sức mạnh cuồng bạo trong thú hạch màu đen, nên Phượng Khê để cho họ dùng loại màu tím thay thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-865.html.]
Dù là màu tím, thì năng lượng vẫn khá mạnh, khiến hai người cũng phải giảm tốc độ hấp thu, từ từ luyện hóa.
Ba người tu luyện mãi đến nửa đêm mới dừng lại nghỉ ngơi.
Phượng Khê hơi buồn bực: Sao Doãn trưởng lão mãi không thấy tới vậy?
Nàng nào biết, Doãn trưởng lão vì không thể nhận ba người bọn họ làm đồ đệ trong thời gian này, nghẹn khuất đến mức muốn nội thương, thế nên ông quyết định lui về trong động tu tĩnh dưỡng một thời gian, đợi đến lúc bắt đầu tuyển chọn thí luyện rồi mới xuất hiện.
Sáng hôm sau, tin đồn về tuyển chọn thí luyện liền bắt đầu lan truyền khắp nơi.
Quân Văn bèn hỏi Phượng Khê:
“Tiểu sư muội, Tư Mã tông chủ chắc chắn đang chờ chúng ta chủ động xin ra trận. Không chừng còn định ra điều kiện khó dễ với chúng ta ấy chứ!
Theo huynh thấy, chi bằng mình cứ mặc kệ, đợi đến khi ông ta phải tự tới mời mới hay.”
Phượng Khê cười cười:
“Ngũ sư huynh, huynh đã từng thả diều chưa?”
Quân Văn sững người. Không phải đang nói chuyện thí luyện sao? Sao tự nhiên tiểu sư muội lại lôi thả diều vào?
Ta đang nói khuỷu tay, muội lại nói xương hông, lệch pha quá rồi!
Nhưng dù khó hiểu, huynh ấy vẫn gật đầu:
“Thả rồi, sao vậy?”
Phượng Khê thong thả đáp:
“Dây diều ấy mà, không thể cứ kéo hoài, cũng không thể thả mãi. Phải biết tùy lúc mà thu mà nhả thì diều mới bay cao, bay ổn.
Cho nên khi đối nhân xử thế cũng vậy, không thể cứ nhất nhất chiếm thế thượng phong. Thi thoảng cũng phải để người ta được chút ngọt ngào, như vậy mới bền lâu.”
Quân Văn đi theo Phượng Khê đã lâu, nghe xong liền ngộ ra ngay, giơ ngón cái tán thưởng:
“Tiểu sư muội, vẫn là muội lợi hại nhất!
Nói chí phải! Chúng ta phải thả dây câu lớn, không thể mới giương cần đã kéo sạch lông dê. Phải đợi con dê béo mọc đầy lông đã rồi hẵng nhổ!”
Phượng Khê trong lòng còn đang tự đắc, chợt nghe Huyết Phệ Hoàn lên tiếng:
“Thu với chả phóng, nói trắng ra là yếu quá nên phải vòng vo!
Ta kết giao với ai chưa bao giờ nghĩ người ta muốn gì. Hắn có chịu hay không cũng phải làm theo ý ta. Không làm theo? Đập!
Còn câu cá lớn hả? Ta thì lớn nhỏ đều ôm hết, đến tôm cũng không tha!
Còn chờ dê béo mọc lông? Trực tiếp vồ vài con đầu đàn cho lẹ!
Tóm lại một câu, các ngươi quá yếu!”
Phượng Khê: “……”
Người ta có ông nội thì ấm áp, còn nàng có "gia gia" tiện nghi này, chuyên tới… đ.â.m vào lòng người!
Mỗi ngày không chọc nàng vài câu là không chịu được, nàng sắp bị chọc thủng tim rồi đây này!
Sau khi ba người bàn bạc xong xuôi, liền tung tăng tới gặp Tư Mã tông chủ.
Tư Mã tông chủ nghe tin ba người đến cầu kiến, thầm nghĩ:
Phượng Khê dù có lanh lợi đến đâu, suy cho cùng vẫn là thiếu kinh nghiệm. Nếu không cũng đâu vừa mới nghe tin đồn lan ra đã hấp tấp chạy tới như thế!
Gặp nhau xong, sau vài câu chào hỏi khách sáo, Phượng Khê liền đi thẳng vào vấn đề:
“Tông chủ, ta cũng không quanh co nữa. Hôm nay chúng ta đến đây chủ yếu là muốn tham gia tuyển chọn thí luyện, ngài xem có thể cho bọn ta cơ hội này không?”
editor: bemeobosua
Tư Mã tông chủ khẽ nhíu mày:
“Việc này e là không ổn. Chỉ có đệ tử thân truyền chính thức của Trường Sinh Tông mới có tư cách dự tuyển. Mà hiện tại các ngươi… chỉ là đệ tử danh nghĩa.”
Phượng Khê chớp chớp mắt:
“Vậy ngài cho bọn ta chuyển chính thức đi!
Người thì luôn hướng lên trên, nước thì chảy xuống dưới. Trường Sinh Tông còn hơn Huyền Thiên Tông chúng ta gấp mấy lần. Chúng ta về sau cũng chẳng quay về Huyền Thiên Tông nữa đâu!”
Tư Mã tông chủ: “……”
Ngươi mặt dày như vậy… làm khó ta thật đấy!