Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 858
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:32:23
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
858. Ngươi đúng là cũng biết tự lượng sức mình đấy.
Ngay khi Tư Mã tông chủ còn đang cạn lời, Doãn trưởng lão đã sốt ruột lên tiếng:
“Ngộ đạo là chuyện không nhỏ! Nhỡ đâu có kẻ không có mắt nhào vô gây chuyện, cái mạng nhỏ của tiểu nha đầu kia không kham nổi mất! Ta phải mau đi hộ pháp giúp con bé!”
Dứt lời, Doãn trưởng lão đã lắc mình biến mất tăm hơi.
Tư Mã tông chủ: “……”
Ngươi vừa nói cái gì đó? Không có mắt? Ngươi đi hộ pháp?
Nghe chẳng khác nào Phượng Khê là cháu ruột nhà ngươi!
Tư Mã tông chủ càng nghĩ càng thấy tức, trong thiên hạ này chắc không còn ai làm tông chủ mà uất ức như hắn!
Bốn vị phong chủ thì mỗi người một ý, bốn thái thượng trưởng lão tranh quyền đấu đá, hai trưởng lão hộ phái thì một tên tư tâm, còn tên kia… thôi khỏi nói cũng được!
May mà hắn còn có Hoài trưởng lão là người trung thành tin cậy, chứ không thì cái chức tông chủ này hắn giữ chẳng khác gì làm cảnh!
Đang thở dài sầu não thì tin từ Hoài trưởng lão tới:
“Tông chủ! Ta điều tra rõ rồi! Người đang ngộ đạo chính là Phượng Khê!
Cái nha đầu này ba ngày hai bận ngộ đạo, chưa nói đến độ lĩnh ngộ kinh người, chỉ riêng cái vận khí đó… đúng là được thiên đạo ưu ái!
Tông chủ, hay là người suy nghĩ lại đề xuất trước đó của ta, để ba người Phượng Khê tham gia tuyển chọn thí luyện, biết đâu chúng ta cũng được hưởng ké chút may mắn của con bé!”
Tư Mã tông chủ: “……”
Ngay cả người thân tín nhất cũng bắt đầu không đáng tin rồi!
Lúc này, bên ngoài sân của Phượng Khê đã tụ họp không ít người, bàn tán râm ran.
Thật ra trận pháp quanh sân vốn che khuất tầm nhìn, không ai nhìn thấy bên trong thế nào, nhưng vì Phượng Khê ngộ đạo làm linh khí d.a.o động dữ dội, trận pháp mất hiệu lực.
Phượng Khê vừa mới gây dựng được chút danh tiếng tốt, nên dù có người ghen tị đỏ mắt, phần lớn mọi người vẫn khen nàng ngộ tính cao, vận khí cũng tốt.
Doãn trưởng lão như thể lửa bén đến chân, phóng vèo một cái tới nơi, vừa nghe những lời bàn tán này liền không ngừng gật đầu hài lòng. Mặc kệ Phượng Khê có phải bỏ tiền mua danh hay không, hiệu quả thế này là rất được rồi.
Nếu thằng bé Tư Mã mà có được bản lĩnh như vậy thì đã không đến nỗi hèn mọn như hiện giờ!
Nghĩ vậy, ông ta liền vọt vào trong viện.
Huyết Phệ Hoàn vừa trông thấy liền bực không chịu nổi!
Lại là lão già đáng ghét kia!
Ngươi bị sao thế hả?! Sao cứ lẽo đẽo theo mãi như con ch.ó đánh hơi thấy mùi thịt thế hả?!
Nhìn cái mặt gầy nhom như khô mộc thành tinh, còn không biết xấu hổ mà chạy khắp nơi, đúng là chẳng có chút tự trọng nào!
Tới thì tới, còn lén lén lút lút như chuột!
Ngươi thế này mà cũng gọi là trưởng lão hộ phái? Trông coi hang chuột còn hợp hơn!
Tất nhiên, Doãn trưởng lão chẳng biết mình đang bị chửi thầm đến không ra gì, toàn bộ tâm trí ông đặt hết vào Phượng Khê.
Lúc này Phượng Khê vẫn đang ngồi xếp bằng nhập định, quanh người nàng đã hình thành một vòng xoáy linh khí, ánh sáng lập lòe.
Thời gian trôi đi, vòng xoáy linh lực càng lúc càng mở rộng. Ban đầu chỉ là linh khí quanh sân tụ tập về, rồi dần dần lan tới cả khu vực đệ tử thân truyền cư trú…
Quân Văn và Cảnh Viêm vì ở gần nên là những người đầu tiên được lợi, linh lực tẩm bổ thân thể, ấm áp dễ chịu vô cùng.
Nếu lúc này nhập định tu luyện thì hiệu quả hẳn sẽ rất tốt, nhưng cả hai người đều lo cho sự an nguy của Phượng Khê, nên không màng tu luyện, chỉ toàn tâm toàn ý hộ pháp cho nàng.
Huyết Phệ Hoàn rất hài lòng, nha đầu này tuy đầu óc đầy mưu mẹo xấu xa, nhưng lại giống hắn một điểm: trọng tình trọng nghĩa.
Nàng xem hai sư huynh như huynh ruột mà đối đãi, hắn thật sự lo lắng lòng tốt của nàng lại trao nhầm cho chó. May mà hai tên tiểu tử này cũng không tệ, đều là hảo hài tử có lương tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-858.html.]
Điều khiến hắn bất ngờ là Doãn trưởng lão không hề nhập định tu luyện mà lại đứng gần Phượng Khê, dáng vẻ canh chừng bảo vệ.
Huyết Phệ Hoàn trong lòng có chút chua chát.
Nếu ta không gặp nạn, đâu đến lượt con chuột già nhà ngươi thể hiện!
Ra vẻ lắm!
Còn bày trò âm thầm bảo hộ nữa cơ!
Ngoài sân, những người khác chẳng có nhiều cố kỵ như vậy, ai nấy đều tranh thủ ngồi xuống nhập định tu luyện, sợ bỏ lỡ cơ duyên hiếm có này!
Hoài trưởng lão cũng đang trong số đó.
Hắn không phải không quan tâm Phượng Khê, chỉ là cảm thấy lúc này chắc chắn đã có trưởng lão hộ phái ở bên trong rồi, dù gì Phượng Khê cũng là tâm can bảo bối của hắn mà!
Có hắn ngồi trấn ở đó, cho dù bốn vị thái thượng trưởng lão cùng lúc tới gây rối cũng không thành vấn đề.
Trước khi bắt đầu nhập định tu luyện, Hoài trưởng lão còn không quên gửi tin cho cháu trai nhà mình, bảo nó mau mau chạy tới tranh thủ cơ duyên.
Thật ra chẳng cần gửi tin, Hoài Hà đã sớm tung tăng hí hửng chạy tới rồi.
Cơ hội tu luyện tốt thế này, chỉ có kẻ ngốc mới không tới!
Lần đầu tiên, đám đệ tử Ngộ Đạo Phong cảm thấy làm đệ tử của nơi này cũng không tệ, bởi vì gần đạo thì được hưởng lộc. Đệ tử các phong khác dù muốn tranh thủ cũng không kịp thời gian!
Bên trong kết giới, Cùng Kỳ cũng cảm nhận được sự dị thường. Nghe nói là do Phượng Khê ngộ đạo, nó liền quay sang nói với Mai trưởng lão:
“Mai lão đầu, sao hả? Ánh mắt ta cũng đâu có tệ đúng không? Ta nhìn ra từ lâu rồi, Tiểu Khê Khê là một nhân tài, nếu không thì sao ta lại đối xử với nàng khác biệt chứ!”
Không đợi Mai trưởng lão đáp lại, nó tiếp tục ba hoa:
“Ngươi biết ta nhìn ra từ đâu không? Vì loại người bụng dạ đầy âm mưu như nàng ấy, nếu không có bản lĩnh, sớm bị người ta vặt đầu từ lâu rồi!
Ta là ví dụ sống sờ sờ đây!
Ta bị cả đám người ghét như vậy, mà đến giờ vẫn tung tăng nhảy nhót khắp nơi, chẳng phải vì các ngươi không ai đánh lại ta sao?!
Nếu ta không có bản lĩnh, các ngươi đã sớm hợp sức xé xác ta ra từng mảnh!”
Mai trưởng lão: Ngươi cũng tự hiểu mình thật đấy!
Cùng Kỳ đảo tròn mắt: “Tiểu Khê Khê ngộ đạo xong rồi, thương thế chắc cũng khỏi hẳn. Ngày mai ngươi nhớ đưa nàng đến gặp ta, ta muốn trò chuyện tâm tình với nàng một chút.”
Mai trưởng lão rất dứt khoát gật đầu đồng ý, bởi hắn cũng đang tò mò chuyện Phượng Khê ngộ đạo. Đúng lúc nàng đến thì có thể hỏi han vài câu.
Sau một canh giờ, vòng xoáy linh lực dần dần thu nhỏ lại, cho đến khi tan biến hoàn toàn.
Lại qua một lúc lâu, Phượng Khê mới từ từ mở mắt.
Doãn trưởng lão thoáng sững sờ.
Bởi vì ông nhìn thấy trong mắt Phượng Khê như có vạn ánh sáng rực rỡ chợt lóe rồi biến mất, tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng cũng đủ khiến ông chấn động trong lòng!
Ông không biết chính xác chuyện gì xảy ra, nhưng có thể khẳng định một điều: tiểu nha đầu Phượng Khê này, tương lai tất sẽ có đại cơ duyên, đại tạo hóa!
Quân Văn và Cảnh Viêm cũng để ý đến một màn đó.
Chỉ là hai người lại không kinh ngạc như Doãn trưởng lão, bởi vì với tiểu sư muội nhà họ, chuyện gì xảy ra cũng đều thành "chuyện thường ngày ở huyện".
Đừng nói là trong mắt lóe sáng vạn quang, cho dù nàng có mọc thêm một con mắt, bọn họ cũng cảm thấy bình thường thôi!
Lúc này, Phượng Khê thở dài một tiếng:
“Muội chỉ mới ngáp một cái, sao lại vô tình ngộ đạo rồi?! Muốn ngủ một giấc mà cũng khó đến vậy sao?!”
Doãn trưởng lão: “……”
Mọi người ngoài sân: “……”