Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 827

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:22:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

827. Thiên hạ đệ nhất hố vương

Quân Văn trừng Cảnh Viêm một cái thật dữ, sau đó quay sang nhìn Phượng Khê:

"Tiểu sư muội, trong lòng ta thật sự không yên tâm, bất kể muội có đồng ý hay không, hôm nay ta cũng phải ngủ lại chỗ muội."

Phượng Khê cười toe toét:

"Được thôi, vậy huynh cứ chịu khó nằm tạm trên đất một đêm vậy."

Quân Văn vội vã phụ họa:

"Đây không phải chịu khó gì, ta còn ước được như thế nữa là!"

Nói xong còn quay lại liếc Cảnh Viêm một cái đầy vẻ thị uy.

Cảnh Viêm chỉ yên lặng nhìn hắn như đang ngắm một đứa trẻ con chơi trò tưởng tượng.

Sau đó, hắn suy nghĩ một lát rồi nói:

"Tiểu sư muội, tuy Cùng Kỳ hung dữ, ghét thiện thích ác, nhưng cũng chưa đến mức làm ra trò lớn như hôm nay.

Chắc chắn là nó đang có âm mưu gì đó, chỉ là ta nhất thời không đoán được nó muốn làm gì. Muội có phát hiện gì không?"

Phượng Khê lắc đầu:

"Ta cũng chưa đoán ra được mục đích thật sự của nó, nhưng chắc chắn có liên quan tới chuyện nó trốn trong kết giới không dám ra ngoài.

Mà thôi, dù nó không tìm ta, ta cũng đang tính tìm nó đây. Đến lúc đó ai lừa ai, còn chưa biết đâu!"

Quân Văn lập tức vỗ tay tán thưởng:

"Phải rồi! Phải rồi! Đào hố thì từ nam chí bắc, không ai vượt được tiểu sư muội của ta!

Hố lớn nối hố nhỏ, hố nhỏ nối hố lõm, hố lõm nối hố lửa, cứ gọi là mấp mô không dứt!

Thiên hạ đệ nhất hố vương, không phải tiểu sư muội thì còn ai vào đây!"

Phượng Khê: "..."

Nếu huynh không biết khen thì xin đừng khen!

Thiên hạ đệ nhất hố vương?

Nghe cho lọt tai chút được không? Nghe như đang nói cái... hầm cầu ấy!

Thấy Phượng Khê lườm mình, Quân Văn lại cười hì hì:

"Tiểu sư muội, ta chỉ buột miệng nói vậy thôi, thiên hạ đệ nhất gì đó nghe cho oai ấy mà, muội sẽ không giận ta đúng không?"

Phượng Khê: Huynh bị Cùng Kỳ nhập rồi hả?!

Ăn tối xong, Phượng Khê lấy những món đồ mà Cùng Kỳ tặng nàng ra xem.

Quân Văn với Cảnh Viêm cũng tò mò ghé lại xem cùng.

Nếu là trước kia, Cảnh Viêm chắc còn giữ khoảng cách, nghĩ rằng đồ người ta tặng riêng thì đừng có động vào cho mất hay.

Nhưng sau thời gian dài ở chung với Phượng Khê, hắn cũng quen rồi, chẳng còn câu nệ gì nữa.

Phượng Khê đang hào hứng lật xem từng món quà, thì đột nhiên cau mày. Cứ có cảm giác như có ai đang rình trộm nàng.

editor: bemeobosua

Ánh mắt chớp một cái, nàng liền gom sạch mọi thứ cất hết vào Nhẫn Trữ Vật, rồi nhàn nhạt buông một câu:

"Ây dà, người ta là Cùng Kỳ mà còn rộng rãi hào phóng thế kia, nhìn lại tổ sư gia Trường Sinh Tông nhà mình, thưởng cho muội cả đống... hộp rỗng. Thật là, khó nói hết bằng lời mà..."

Chưa kịp để Phượng Khê than vãn xong, Quân Văn đã chen ngang đầy khí thế:

"Không phải ta nói khó nghe đâu, chứ một vị khai sơn tổ sư mà còn keo kiệt hơn cả hung thú như Cùng Kỳ, vậy chẳng phải còn thua cả súc sinh à?!"

Một giây sau —

RẦM!!

Quân Văn bị b.ắ.n vèo ra khỏi mái nhà!

Không sai, chính là bay thẳng ra từ nóc nhà.

Mái nhà Phượng Khê cứ thế bị Quân Văn đ.â.m thủng một lỗ rõ to!

Phượng Khê chỉ còn biết ôm trán thở dài.

Ngũ sư huynh à ngũ sư huynh, ta than vãn cho vui thôi, huynh không nhìn ra sao?

Huynh chen ngang cũng được, nhưng ít ra cũng phải biết kiềm chế lời nói chứ!

Huynh nói khó nghe như vậy, chẳng phải là tự rước họa vào thân à?

Cùng lắm huynh mắng một câu kiểu như “lão già keo kiệt” thì người ta cũng chỉ tiện tay quăng huynh té một cái thôi.

Đằng này huynh mắng thẳng tổ sư nhà người ta không bằng cầm thú, người ta mà không đập ch/ết huynh ngay tại chỗ đã là độ lượng lắm rồi!

Nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải lúc trước mọi người đã thống nhất rồi sao, đây là “phương pháp khảo nghiệm”!

Huynh quên sạch rồi à?

Thật ra Quân Văn không quên, nhưng vì không muốn để tiểu sư muội nhà mình phải chịu ấm ức, cho nên vội quá nói đại, nói xong cũng quên béng mất chuyện kia.

Lúc này, ở trên không trung, Quân Văn đang tự do... bay lượn thì lại hò hét trong lòng:

"Oa a a, cha ta thật sự đến rồi!"

Dù đầu óc bị đập đến choáng váng, sao kim xoay tít, nhưng lửa nóng trong lòng muốn gặp cha vẫn không thể dập nổi!

Có điều, trước khi gặp được cha mình, hắn phải nghĩ cách tiếp đất cái đã...

Tiếc là vẫn như ban ngày, hắn hoàn toàn không thể khống chế thân thể, càng đừng nói gì tới chuyện ngự kiếm!

Cũng may bên ngoài có mấy đạo hư ảnh linh kiếm bay lên đón hắn tiếp đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-827.html.]

Những ảo ảnh linh kiếm này tất nhiên không phải tự bay lên, mà là do Phượng Khê âm thầm sai khiến.

Nàng và Cảnh Viêm một mặt là không kịp phản ứng, mặt khác, nếu hai người họ có hành động gì, e rằng “cha của Quân Văn” kia sẽ ra tay cản trở.

Phượng Khê trong lòng đầy tò mò, rốt cuộc là ai đã truyền dạy kiếm pháp cho Quân Văn?

Người đó làm sao lại có năng lực lớn như vậy?

Thế nhưng đối phương không chịu lộ mặt, nàng cũng chỉ đành giả vờ như không biết gì cả.

Nàng vừa kinh hãi ngẩng đầu nhìn cái lỗ thủng trên nóc nhà, vừa quay sang hỏi Cảnh Viêm:

“Tứ sư huynh, Ngũ sư huynh đang tu luyện… Thiết Đầu Công à?”

Cảnh Viêm hờ hững đáp:

“Có khi đầu hắn bị sốt, nên định chui lên trời cho mát một chút.”

Phượng Khê: "..."

Không ngờ huynh lại là người như vậy, Tứ sư huynh ơi!

Còn lão Doãn trưởng lão thì vẫn đang ẩn thân, hoài nghi không biết có phải mắt nhìn người của mình có vấn đề hay không.

Ba cái đứa này, đứa nào đứa nấy đều không bình thường. Trước kia tại sao lão lại thấy tụi nó là thiên tài nhỉ?

Mà trong ba đứa, cái tên vừa bị b.ắ.n ra ngoài kia là ghê tởm nhất!

Biết sớm nó là cái thứ như vậy, có cho lão đem kiếm pháp truyền lại cho một con heo, lão cũng không truyền cho nó!

Lại còn dám bày trận chọc vào tổ sư gia, đúng là chán sống!

Nếu không phải thấy hắn còn chút thiên phú, hôm nay lão đã c.h.é.m cho hắn mất nửa cái mạng!

Sau cơn giận, trong lòng lão lại thấy hoang mang: Phượng Khê vừa rồi nói gì nhỉ? Nàng bảo đống đồ trên đất là do Cùng Kỳ tặng?

Chuyện Trường Sinh Tông bắt được Cùng Kỳ thì lão có nghe nói, trước đó Tư Mã tông chủ còn gửi tin báo rồi.

Chẳng phải bảo Cùng Kỳ trong kết giới ngang ngược không ai trị nổi sao?

Thế quái nào nó lại tặng đồ quý như vậy cho Phượng Khê?

Hóng gió chắc?

Lão đang còn suy nghĩ m.ô.n.g lung, thì đã thấy một thân hình bê bết m/áu bị hư ảnh linh kiếm chọc cho lảo đảo lết tới, là Quân Văn.

Thật ra Quân Văn cũng không bị thương nặng gì lắm, chỉ là giờ không cử động nổi.

Nhìn bộ dạng hiện giờ của hắn quả thật là… hơi thảm.

Không tính cái đầu đầy m/áu, người với mặt hắn còn dính đầy mảnh vụn mái nhà. Thảm đến mức khiến người nhìn muốn rơi nước mắt.

Phượng Khê và Cảnh Viêm vội vàng chạy tới, phát hiện linh lực của Quân Văn đang bị phong ấn.

Cảnh Viêm nhanh chóng ra tay giải trừ phong ấn cho hắn, còn Phượng Khê thì giúp băng bó, rắc thuốc cầm m/áu.

Quân Văn lẩm bẩm định nói gì đó về chuyện “cha” của mình, nhưng nhớ lại Phượng Khê đã dặn tạm thời đừng vạch trần lớp giấy cửa sổ kia, nên đành ngậm miệng.

Có điều im lặng không nói gì, cũng thấy sai sai.

Thế là hắn bồn chồn hỏi:

“Cảnh lão tứ, tiểu sư muội, ta có phải bị dính tà khí gì không?

Lần trước lên Luận Đạo Đài ta nói bậy bị trời phạt đã đành, giờ về nhà cũng gặp họa là sao?”

Phượng Khê trừng mắt liếc hắn:

“Còn phải hỏi? Rõ ràng là tổ sư gia Trường Sinh Tông hiển linh trừng phạt huynh đấy!”

Huynh dám ở tông môn người ta nói xấu lão nhân gia người ta, bị phạt là đáng đời!

Ngũ sư huynh à, muội biết huynh ăn ngay nói thật, nhưng người ngoài không biết nha! Về sau huynh bớt cái tật buột miệng ra đi, chừa cho mình chút đường lui!

Quân Văn: Ngươi nói như thể ngươi ít lời lắm ấy!

editor: bemeobosua

Ta nghe ngươi chửi cái lão già canh cửa nhà không dưới trăm lần!

Thôi thì... cũng đành chịu.

Ai bảo hắn xui xẻo, mắng đúng lúc cha hắn đi ngang lại nghe được!

Ban đầu Doãn trưởng lão còn có hơi hối hận, sợ ra tay bừa sẽ bị lộ thân phận, nhưng nghe Phượng Khê nói vậy thì yên tâm hẳn.

Có điều, lão cũng thấy dù có lộ thân cũng chẳng sao, với tu vi của ba đứa nhỏ này thì làm gì có cửa phát hiện ra lão.

Chỉ có điều, lão không ngờ, nhìn ngoài thì Phượng Khê đang loay hoay chăm sóc Quân Văn, nhưng thực ra trong lòng vẫn luôn âm thầm dùng thần thức dò xét xung quanh.

Vì trước đó nàng đã cảm thấy mơ hồ có ai đó đang quan sát mình. Mà nếu đã thế, thì dùng thần thức dò kỹ thể nào cũng tìm ra chút dấu vết.

Quả nhiên, khi dò đến gần giá sách, nàng liền phát hiện có chút bất thường.

Tuy nhiên, sợ bị phát hiện, nàng nhanh chóng thu thần thức lại.

Đúng lúc này, chiếc trâm Tường Vân cài trên đầu nàng khẽ rung lên một cái.

Từ sau khi trở về từ Ám Minh Chi Ngục, Lôi Kiếp đa phần thời gian đều ngủ mê man, chỉ thỉnh thoảng mới tỉnh dậy được một lúc.

Mà lần này, đúng lúc nó tỉnh!

Tuy Lôi Kiếp không thể trực tiếp dùng lời nói giao tiếp với Phượng Khê, nhưng sau bao lần cùng nhau làm chuyện mờ ám, Phượng Khê chỉ cần cảm nhận luồng thần thức truyền đến là có thể hiểu đại khái nó muốn nói gì.

Lần này, ý Lôi Kiếp đại khái là: "Chuyện nhỏ thế, ngươi khỏi lo. Có ta ở đây, dù hắn có chui vào lỗ chuột ta cũng moi ra được!"

Phượng Khê nghe vậy liền âm thầm tán thưởng trong lòng.

Tên sấm sét kia lập tức vênh mặt: Còn phải nói! Nếu không có Lôi Kiếp đại nhân ta thì cái tiểu linh sủng như Phượng cẩu là cái thá gì chứ!

Xét thấy nàng từng nịnh nọt ta là thiên hạ đệ nhất Lôi Thần, ta đây tạm thời chịu khó giúp nàng thêm một chút vậy!

Loading...