Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 796

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:13:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

796. Cái này… cũng đơn giản quá rồi đấy chứ?

Phượng Khê thấy vách đá chẳng có tí phản ứng nào, bèn lên tiếng:

"Chẳng lẽ là do ban nãy ta vượt qua trạm kiểm soát quá dễ, nên giờ ngươi sợ, không dám chơi chiêu nữa à?"

"Không đến nỗi vậy chứ? Dù gì ngươi cũng là trận linh cơ mà, lá gan lại nhỏ vậy sao?!"

"Hay là ngươi đánh giá cao ta quá, cảm thấy ta có thể đốt sáng toàn bộ đèn phù trong động này nên không dám đánh cược?"

Phép khích tướng, tuy lộ liễu, nhưng chưa bao giờ lỗi thời.

editor: bemeobosua

Quả nhiên, lời vừa dứt, trước mặt Phượng Khê trên bàn đá bỗng hiện ra một lá bùa cao cỡ một người.

【Trong vòng ba ngày ba đêm, hoàn thành hai trăm tấm phù “Tiêu Nhận Thấm Cốt”, ít nhất một nửa phải đạt phẩm chất trung phẩm trở lên.】

Phượng Khê liếc mắt nhìn yêu cầu này, liền lắc đầu nhè nhẹ.

Chữ trên vách đá khẽ nhảy lên trong chớp mắt, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

Ngay sau đó, nàng lẩm bẩm: "Đây là độ khó cao nhất à? Đơn giản thế này cơ mà? Nhắm mắt ta còn làm được!"

Chữ trên vách đá run rẩy một cái, rồi lại yên lặng như cũ.

Phượng Khê lấy từ trong nhẫn trữ vật vài viên thượng phẩm linh thạch ném vào Càn Khôn Phiên, sau đó lôi trái cây, mứt quả, trà bánh ra ăn nhâm nhi, vừa gặm vừa trò chuyện với… vách đá.

"Ngươi là trận linh của động Vạn Phù Luyện Tâm, vậy ta gọi ngươi là tiểu Linh nhé?"

"Tiểu Linh à, ngươi khai trí được bao nhiêu năm rồi?"

"Ngươi làm trận linh canh giữ trong cái động này có phải chán lắm không? Thế giới bên ngoài bao la đẹp đẽ thế kia, ngươi không muốn ra ngoài dạo một vòng à?"

"À đúng rồi, nghe bảo dạo trước có người tên Thẩm Chỉ Lan vào đây lập kỷ lục gì đó, chuyện thật không? Ngươi không biết đâu, nàng ra ngoài c.h.é.m gió ầm trời, bảo mấy trạm kiểm soát của ngươi thiết lập như trò trẻ con, nàng đi một lèo qua hơn năm trăm cửa."

"Nếu không vì nàng còn phải vội đi làm việc khác, thì đã phá sạch toàn bộ rồi đấy!"

"Nàng còn nói ngươi là trận linh mà như có cũng như không, đầu óc chẳng khác gì hài tử ba tuổi!"

Chữ trên vách đá một lần nữa khẽ vặn vẹo, nhưng rồi lại lập tức bình tĩnh trở lại. Dù Phượng Khê nói gì, nó cũng không phản ứng.

Phượng Khê chẳng để tâm, tiếp tục vừa ăn vừa lải nhải không ngừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-796.html.]

Một canh giờ trôi qua, nàng vẫn không có động tĩnh gì.

Bên ngoài, đám người ở Lưu Quảng Thành thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên, Phượng Khê cũng chỉ đến thế mà thôi, làm gì có bản lĩnh vượt tiếp nữa.

Giờ họ lại tin lời Đoạn trưởng lão: Động Vạn Phù Luyện Tâm này đúng là bình thường thôi, chẳng có gì thần kỳ.

Cả đám không hẹn mà cùng nhìn về phía Quân Văn, thấy hắn thở dài, vẻ mặt như có chút… u sầu.

Đám người Lưu Quảng Thành âm thầm cười lạnh: Giả vờ à? Giờ mới tiếc nuối? Muộn rồi!

Năm trăm vạn cược này, chắc chắn thuộc về tụi ta!

Có điều, họ đâu biết Quân Văn u sầu vì một chuyện hoàn toàn khác, tiểu sư muội của hắn nhất định đang làm chuyện gì hay ho bên trong, mà hắn lại không được chứng kiến tận mắt! Quá đáng tiếc!

Nếu được vào cùng, hắn còn có thể giúp nàng ghi lại khoảnh khắc tỏa sáng nữa cơ!

Trong khi ấy, Phượng Khê chẳng hề biết Ngũ sư huynh nhà mình đang rơi vào trầm tư bi thương, nàng bắt đầu… nhắm mắt dưỡng thần.

Thời gian lặng lẽ trôi, chẳng mấy chốc đã một canh giờ rưỡi.

Đột nhiên, Phượng Khê mở mắt, trên tay đã có thêm hai con dấu linh thạch.

Những tù nhân trong Ám Minh Chi Ngục sau khi bị nàng rút thần thức thì đều được nhốt vào trong Càn Khôn Phiên, trong đó có cả trận pháp sư lẫn thợ khắc lành nghề.

Phượng Khê ném linh thạch vào chính là để bọn họ giúp khắc hoa văn phù “Tiêu Nhận Thấm Cốt” lên con dấu.

Nàng một tay cầm một con dấu, chấm mực phù, “cộp” một phát lên lá bùa!

Ánh sáng lóe lên, phù thành!

Cái nào cũng thành! Cái nào cũng im lặng đẹp đẽ!

Toàn bộ đều là thượng phẩm!

Phượng Khê thử vài lần, thấy hiệu quả không tồi, thao tác rất “sướng tay”, liền thả thêm vài cái bàn tay nhỏ ra, bắt đầu… dây chuyền sản xuất hàng loạt.

Dù số lượng đã đủ hai trăm tấm, nhưng theo nguyên tắc “có tiện nghi thì không chiếm là kẻ ngốc”, nàng chỉ huy tiểu bàn tay đóng hết tất cả phù còn sót trên bàn.

Dĩ nhiên, mấy lá phù thừa sau đó đều bị nàng thu sạch vào túi.

Phượng Khê nhìn nhìn canh giờ, thở dài nhẹ nhõm:

"Nguy hiểm thật đấy! Suýt thì không kịp, còn thiếu hai ngày hai đêm với thêm chín nửa canh giờ nữa là trễ rồi!"

Chữ trên vách đá run rẩy như sóng cuộn!

Loading...