Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 790
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:12:51
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
790. Ngươi cứ nói toạc ra như vậy... thật sự ổn sao?!
Phượng Khê cảm thấy lời Mộc Kiếm nói cũng không hẳn là vô lý.
Có nhiều thứ đúng là cứ phải hù cho phát sợ, không dọa thì không nghe lời!
Thế là nàng thả Heo Vàng ra, nghiêm túc nói với nó:
"Đống đá vụn này gom lại không được, chẳng có giá trị lợi dụng, thưởng cho ngươi đó! Ăn đi!"
Heo Vàng tuy không thích ăn đá, nhưng cũng không phải không ăn được, huống hồ đống đá kia nhìn cũng giống như... có mùi vị ra gì ấy, coi như ăn bánh bao không nhân cũng được!
Nó vừa duỗi hai cái chân nhỏ ra định nâng thử một tảng đá lên thì, ôi chao, đống đá kia động rồi!
Hơn nữa còn động rất nhanh, như thể chó bị rượt!
Không chỉ một tảng động, mà cả đống đá khác cũng đồng loạt chuyển động!
Hơn ba nghìn tảng đá đồng loạt xoay chuyển như lốc xoáy, gió tan đi thì trước mặt Phượng Khê... hiện ra một cục đá siêu to khổng lồ.
Phượng Khê: "..."
Ta cứ tưởng ngươi kết hợp ra được cái gì thần vật kỳ dị cổ quái, ai dè lại là một cục đá?!
Không nói không rằng, nàng định nhỏ m/áu lập khế ước luôn.
Không ngờ khối đá đó... lại lăn.
Lăn mượt mà như bánh tráng cuốn thịt!
Vậy là nó chạy, nàng rượt, một màn "đuổi bóng đá" bắt đầu!
Ngươi thích lăn đúng không? Cho ngươi lăn cho đã đời!
Khối đá to coi như xui tận mạng!
Bị Đào Ngột đá một phát văng xa, chưa kịp hoàn hồn thì lại ăn ngay chiêu “Đảo Quải Kim Câu” của Heo Vàng!
Vừa tiếp đất, lại bị Mật Hoan Khư Thú húc cho lăn chỏng vó!
Đáng giận nhất là... ngay cả Ngư Lạc Cuồng Bạo cũng góp vui bằng một cú vẩy đuôi Kim Long!
Khối đá to giận đến độ co giật: ta nói ngươi là một con hải thú, sao lại đắc ý trên đất bằng thế hả?!
Ngư Lạc Cuồng Bạo mặc kệ lục địa hay biển cả, thứ nó cần chính là... sự tồn tại nổi bật!
Chỉ cần thỉnh thoảng lộ mặt một cái để chủ nhân nhớ đến, tới lúc chia phần thưởng thì không bị quên!
Điển hình như đợt Hóa Giao Thảo vừa rồi, nó ăn còn nhiều hơn cả đám Hải Xà!
Trẻ con biết khóc mới có sữa uống, đạo lý nghìn đời không đổi!
Khối đá bị đám linh sủng hành cho đầu óc mụ mị, vốn dĩ nó chưa hồi đủ linh lực, giờ lại bị hành như vậy, càng kiệt quệ.
Nó nằm im không nhúc nhích, quyết định... giả ch/ết.
Phượng Khê thấy nó an phận, liền nhỏ má/u ký khế ước.
editor: bemeobosua
Chẳng mấy chốc, trong thức hải vang lên một giọng nói già nua:
“Ta đã có chủ nhân, tuy ngươi chiếm được thân thể ta, nhưng cả đời này ngươi cũng không bao giờ chiếm được trái tim ta!”
Phượng Khê: “...”
Ai thèm trái tim của ngươi?!
Giọng nói kia lại tiếp tục:
“Ta nói trước, nếu ta chưa nhớ ra chủ nhân cũ của mình là ai thì có thể tạm thời nghe theo ngươi. Nhưng một khi ta nhớ ra, ngươi phải hủy khế ước, bằng không... ta sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận!”
Chưa kịp để Phượng Khê nói gì, Mộc Kiếm đã nhảy vào nói như pháo nổ:
“Ngươi thôi đi! Ngươi chẳng qua đang kiếm cớ để vớt lại chút sĩ diện thôi chứ gì?
Còn chờ ngươi nhớ ra ai là chủ nhân? Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa ngươi cũng chẳng nhớ nổi đâu!
Mà dù có nhớ, ngươi cũng giả vờ quên cho coi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-790.html.]
Cái trò con nít đó mà cũng đòi lừa qua mắt kiếm gia ta á?
Biết điều thì bớt bày trò, bớt tính toán đi. Chủ nhân có thể không thèm so đo, nhưng ta thì không bỏ qua đâu!”
Khối đá to thầm nghĩ: kiếm gia? Ta thấy ngươi là tiện gia thì có!
Nó lười cãi với Mộc Kiếm, nói gì cũng vô dụng, chi bằng nằm nghỉ dưỡng thần dưỡng khí cho rồi.
Mộc Kiếm thấy nó im lặng, trong lòng càng đắc ý. Quả nhiên, thực lực mới là chân lý!
Sau này rảnh rỗi còn phải đi gây chuyện tiếp mới được!
Phượng Khê thì chẳng mấy quan tâm khối đá này có nhớ nổi chủ nhân cũ hay không, miễn là bây giờ chịu nghe lời làm việc là đủ.
Nàng hỏi:
“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Khối đá hừ lạnh: “Ngươi không phải đã đoán được rồi sao? Còn hỏi ta làm gì?!”
Mộc Kiếm nổi đóa: “Thái độ kiểu gì đấy hả?! Chủ nhân hỏi ngươi thì ngươi phải ngoan ngoãn trả lời! Dù hỏi linh tinh, ngươi cũng phải đáp cho đàng hoàng.
Ta thấy ngươi là thật sự muốn ăn đòn đấy!
Còn nữa, đừng có giả thần giả quỷ dùng giọng lãnh tụ tổ chức gì đó mà nói chuyện, ngươi chỉ là một Trận Linh, bày đặt làm đại ca cái gì?!
Đừng tưởng ta không biết, Trận Linh vốn dĩ không có khái niệm tuổi tác, có sống tới tận thiên hoang địa lão thì cũng là đồ nhóc con thôi!”
Mộc Kiếm thật ra chỉ tiện miệng nói, ai ngờ lại trúng ngay tim đen, đ.â.m thủng lời c.h.é.m gió của khối đá.
Khối đá bắt đầu chột dạ, giọng cũng hơi run: “Ngươi... ngươi nói bậy!”
Mộc Kiếm vừa nghe xong liền xác định luôn, nói với Phượng Khê:
“Chủ nhân, cái loại này là thích ăn đòn! Người dùng thần thức dạy dỗ nó đi! Cho nó biết thế nào là chủ nhân tàn ác! Thế nào là chủ nhân vô lương tâm!”
Phượng Khê: “...”
Nhưng nàng cũng cảm thấy khối đá này đúng là nên bị chỉnh đốn.
Nàng vừa vận thần thức, khối đá to đã đau đến lăn lộn dưới đất, cuống quá còn quên luôn giả giọng, rên rỉ như bé con:
“A đau quá! Ta sai rồi! Ta biết lỗi rồi! Ta đổi! Ta sửa! Ta hứa sau này ngoan!”
Phượng Khê thật sự không thể đem cái giọng mềm như bánh flan đó với khối đá to đùng kia gộp làm một. Nói thật, giọng già nua trước còn hợp lý hơn đấy!
Lúc này, khối đá to rút ra bài học, chưa cần bị hỏi đã chủ động khai báo:
“Do tu vi ta tụt xuống nên giọng mới thành như vậy, ta vốn không như thế đâu...”
Phượng Khê thản nhiên: “Ta không quan tâm ngươi nói giọng gì, nói chuyện chính đi.”
Thấy nàng không so đo chuyện giọng nói, khối đá lập tức đổi lại giọng già nua, nói:
“Trước đó ngươi đoán đúng, Cửu U Hóa Cảnh và ta vốn thuộc cùng một bộ Trận Bàn, sau bị tách làm hai phần.
Vì lý do gì thì ta không nhớ, chỉ biết một phần rơi vào Trường Sinh Tông, còn phần kia lại rơi vào tay Thiên Khuyết Minh.
Trí nhớ của ta giờ cũng chẳng còn bao nhiêu, nếu không phải ngươi vô tình tiến vào trận pháp, chắc ta cũng đã ngủ vùi vĩnh viễn, thậm chí hoàn toàn biến mất...”
Mộc Kiếm nghe đến đây liền cảm thán:
“Vậy chẳng phải chủ nhân chính là đại ân nhân của ngươi à? Ấy thế mà lúc trước còn giả ch/ết, không chịu ký khế ước, đúng là đồ vong ân bội nghĩa, đồ chó mắt trắng dã!”
Đại Thạch Đầu (Khối đá to): “...”
Mộc Tiện, ngươi đợi đấy! Quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Rồi có ngày ta sẽ bắt ngươi quỳ xuống gọi ta là gia gia!
Lúc này, Phượng Khê hỏi tiếp: “Vậy giờ ngươi có điều khiển được cả hai phần Trận Bàn không?”
Khối đá trầm ngâm một lúc rồi đáp:
“Phần ngươi tiến vào thì không vấn đề gì, nhưng phần bên Thiên Khuyết Minh đã bị họ luyện hóa. Dù chưa hoàn toàn luyện hóa xong, nhưng có những chuyện ta cũng lực bất tòng tâm.”
Phượng Khê cau mày:
“Vậy tức là ngươi chẳng có chút giá trị lợi dụng nào à? Ta rước về một kẻ ăn hại?”
Đại Thạch Đầu: “…”
Ngươi nói thẳng toẹt ra như thế mà cũng được hả?!