687. Muốn đóng cửa đánh chó đây mà!
Trong lúc truyền tống, Ngục Chủ đã sớm bày Linh Khí Hộ Thuẫn, tránh để vừa đáp xuống đã bị đánh úp.
Cuối cùng, chân cũng chạm đất.
Ngoài dự đoán là, khu vực gần cửa ra lại yên ắng lạ thường, không thấy bóng dáng con thú nào như Nguyên Trọng đã nói.
Chỉ có điều, những vết m/áu trên mặt đất còn chưa khô cho thấy nơi này quả thực từng xảy ra giao chiến.
Nguyên Trọng chỉ về phía trước:
"Ngục Chủ, ngài nhìn kìa!"
Thật ra không cần hắn nói, Ngục Chủ cũng đã thấy.
Trong bụi cỏ rải rác vài mẩu Thời Toa thạch nhỏ xíu, có lẽ vì quá bé nên lũ khư thú chẳng thèm để mắt tới.
Mắt Ngục Chủ ánh lên vẻ vui mừng, là thật, quả nhiên là thật!
Dưới này đúng là có nhiều Thời Toa thạch.
Lúc này, từ xa vọng lại tiếng thú rống rung trời.
Thân ảnh Ngục Chủ lóe lên, trong chớp mắt đã lướt xa trăm trượng, nhanh đến nỗi biến mất khỏi tầm mắt Nguyên Trọng.
Nguyên Trọng thở phào một hơi dài.
Cái mạng này cuối cùng cũng giữ được.
Thật sự bị dọa muốn ch/ết.
Hắn tranh thủ tìm một chỗ trốn cho chắc, kẻo lát nữa đôi bên đánh nhau lại vạ lây.
Đang chăm chú tìm chỗ nấp thì chợt nghe giọng ai đó vang lên ngay sau lưng:
"Làm tốt lắm!"
Nguyên Trọng suýt nữa thì hồn lìa khỏi xác.
Quay đầu lại nhìn, là Phượng Khê.
Hắn ngớ người: nàng không ở chỉ huy mai phục đánh Ngục Chủ, mò đến đây làm gì?
Ngay sau đó, hắn thấy Phượng Khê bắt đầu tháo dỡ bàn trận truyền tống.
Nguyên Trọng lập tức hiểu ra.
Muốn đóng cửa đánh chó đây mà!
Chỉ là… ai mới là chó thì còn chưa biết được!
Phượng Khê ba lần hai lượt đã phá hỏng bàn trận truyền tống, sau đó ném cho hắn một chồng phù triện dày cộp:
"Giữ lại phòng thân!"
Nói rồi, quay người lao về hướng Ngục Chủ vừa đi.
Trong lòng Nguyên Trọng có chút phức tạp.
Cái nữ ma đầu này, ngươi bảo nàng xấu, nhưng có lúc làm việc lại khiến người ta thấy ấm lòng; ngươi bảo nàng tốt, thì phần lớn thời gian thật sự chẳng giống người chút nào!
Lúc này, Ngục Chủ đang đối mặt với bầy khư thú.
Đôi bên chưa động thủ, nhưng bầy thú cứ lùi mãi, hiển nhiên là sợ khí thế áp đảo từ Ngục Chủ.
Ngục Chủ nhìn đống Thời Toa thạch lớn nhỏ vương vãi khắp đất, mắt gần như phát cuồng vì mừng rỡ.
Trong lòng hắn tràn đầy phấn khởi.
Bởi vì bầy khư thú trước mặt không đến trăm con, phần lớn lại là loại có hạch thú màu trắng, chỉ một vài con mang hạch đỏ, không đủ uy h.i.ế.p hắn.
Những Thời Toa thạch này, đều là vật trong túi hắn rồi!
Vận may đến, thật sự không cản nổi.
Hắn nhìn bầy thú vẫn đang chần chừ:
"Nếu không muốn ch/ết, mau cút khỏi đây! Bằng không, đừng trách ta khai sát giới!"
Vừa nói, vừa vung kiếm tạo ra một rãnh sâu hoắm dưới đất.
Lũ khư thú rối loạn tán loạn bỏ chạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-687.html.]
Ngục Chủ khẽ hừ một tiếng, bắt đầu nhặt Thời Toa thạch.
Có lúc, gan lớn thì ăn no, gan nhỏ thì ch/ết đói.
Nếu khi nãy hắn do dự không dám xuống, cơ duyên lớn thế này đã rơi vào tay đám khư thú rồi.
Hắn chợt thấy phía trước có một khối Thời Toa thạch to bằng chậu rửa mặt, lập tức rảo bước nhanh hơn.
Cuối cùng cũng đến gần.
Hắn vừa động thần thức, viên đá lập tức thu vào trong nhẫn trữ vật.
Trên mặt hắn nở nụ cười đắc ý.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cảnh vật trước mắt đột nhiên biến đổi, vô số yêu thú há miệng m/áu lao về phía hắn!
Ngục Chủ biến sắc, nơi này sao lại có trận pháp? Chẳng lẽ có mai phục?
Ai mai phục hắn?
Ban đầu hắn nghi ngờ đám phạm nhân, nhưng lập tức gạt đi, bầy khư thú là bằng chứng rõ ràng, có lũ thú đó, bọn phạm nhân làm sao còn sống?
Dù vậy, hắn cũng không quá lo vì trận pháp quá đơn giản.
Quả nhiên, trong nháy mắt, hắn đã phá trận mà ra.
Nhưng ngay sau đó, mấy luồng kiếm khí lại phóng tới.
Ồ, là trận trong trận?
Vài giây sau, trận lại bị phá.
Lại thêm phong nhận từ bốn phương tám hướng đánh tới...
Số lần phá trận càng nhiều, Ngục Chủ càng thả lỏng.
Vì mấy cái trận này với người khác thì còn tạm được, chứ với hắn thì chỉ như trò con nít.
Không ngoa khi nói, có bày trăm trận thì cũng lắm chỉ cản được hắn nửa canh giờ.
Bỗng nhiên, hắn khựng lại.
Trận lần này... là trận pháp của Ma tộc!
Nơi này sao lại có trận của Ma tộc?
Chưa kịp nghĩ nhiều, hắn lại tiếp tục phá trận.
Vẫn không mấy khó khăn.
Một khắc sau, hắn bước vào một mê trận.
Trong mắt hắn lộ vẻ khinh thường, rất nhanh đã tìm được sinh môn.
Vừa bước vào như rơi xuống vực sâu vạn trượng, cảm giác choáng váng ập tới!
Trong lòng hắn lập tức cảnh giác, tranh thủ gia cố linh khí hộ thuẫn.
Nhưng chỉ chậm một chớp mắt, vai phải đã bị ma khí rạch ra một đường.
Đôi mắt Ngục Chủ lập tức lạnh như băng, xem ra hắn đã khinh thường kẻ bày trận.
Những mươi mấy trận trước chỉ là để làm hắn mất cảnh giác, còn trận cuối cùng này mới là tuyệt chiêu thật sự.
Tuy vậy... cũng chỉ đến thế mà thôi!
Đau đớn nơi vai khiến hắn nổi giận, lập tức kết ấn, phủ linh lực lên kiếm, c.h.é.m liền mấy nhát ra phía trước!
Oanh! Oanh! Oanh!
Linh lực bùng nổ dữ dội khiến trận bàn nứt toác, đồng thời hắn cũng thấy rõ cảnh tượng quanh mình.
Cách đó không xa, một nữ phạm nhân khuôn mặt đã bị hủy đang đứng đó, sau lưng là một nhóm người mặc áo tù các kiểu.
Ngục Chủ sững người, sau đó bật cười lạnh:
"Các ngươi muốn tạo phản?"
"Ta khuyên các ngươi mau đầu hàng, ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Bằng không, không ai trong các ngươi sống sót đâu."
Đúng lúc này, nữ phạm nhân đối diện cất tiếng cười khanh khách quái dị, nghe chẳng khác nào mèo hoang nửa đêm.
"Cũng dám nói với bản Ngục Chủ kiểu đó, gan ngươi to thật đấy!"
Ngục Chủ: ???!!!