Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 674

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:49:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

674. Ma Thần đối xử với ngươi tốt thật đấy.

Phượng Khê thao tác một cái, khiến Đào Ngột ngẩn người tại chỗ!

Cái gì vậy?

Con nha đầu tóc vàng này chẳng lẽ định... luyện mười mẻ đan dược trong một lò luôn à?!

Rốt cuộc là dã tâm bành trướng hay đầu óc vào nước rồi?!

Không chỉ mình nó khiếp sợ, cách đó không xa, con Ma Tiêu đang đào cỏ cũng vô tình trông thấy cảnh này.

Miệng nó suýt nữa thì méo thành hình bầu dục!

Nhà người ta luyện đan, không phải là một lò ra mười viên đan sao? Còn nha đầu này thì hay rồi, dồn đống đống dược liệu vào trong một nồi, đây là luyện đan hay đang nấu canh dưỡng sinh vậy trời?!

Không cần nói cũng biết, chính là đang làm bừa!

Được nhiều dược liệu như thế, vậy mà còn bày đặt đắc ý!

Đào Ngột chỉ biết trừng mắt nhìn chằm chằm, nghẹn lời, không biết nói sao cho phải, đúng là hôn quân vô đạo!

Lúc nó còn đang oán thầm, Phượng Khê đã bắt đầu dùng thần thức luyện chế Xá Miễn Đan.

Luyện đồng thời mười mẻ đan so với một mẻ đơn lẻ thì tiêu hao thần thức còn nhiều hơn gấp bội!

Nàng rốt cuộc cũng tìm thấy một chút cảm giác thách thức và vui vẻ trong công việc lặp đi lặp lại đến buồn chán này.

Thôn Thiên Đỉnh cũng vậy.

Trước khi Mộc Kiếm đưa ra lý luận “luyện nhiều mẻ cùng lúc”, nó vốn không nghĩ mình có thể luyện chế số lượng đan vượt xa các lô khác.

Nhưng giờ nhìn lại, hình như... cũng không phải không thể?

Tuy hơi mất sức, nhưng ráng một chút thì vẫn làm được.

Tất nhiên, chuyện này không ảnh hưởng gì đến việc nó ghi sổ “thù hằn” với Mộc Kiếm. Cứ chờ mà xem!

Đợi Phượng Khê đánh ra ấn chú cuối cùng, cả Đào Ngột lẫn Ma Tiêu đều trợn tròn mắt, mong được thấy kết quả cuối cùng.

Phượng Khê khẽ thở ra một hơi, sau đó mở nắp Thôn Thiên Đỉnh.

Ngay khoảnh khắc ấy, một mùi thuốc thơm nức xộc ra, thơm đến mức... cây cỏ xung quanh phát điên mà mọc um tùm luôn!

Cả đám Mật Hoan Khư Thú và Ma Tiêu đều đê mê hít hà, chỉ có Đào Ngột là dùng móng che kín mũi.

Không được hít!

Lỡ hít nhiều, ảnh hưởng đến sự ổn định của “Vực” thì biết làm sao?!

Nhưng ngay lúc đó, trên người Phượng Khê có ánh sáng lóe lên, sáng suýt mù sáu con mắt ngọc châu của Ma Tiêu!

Nó không tin nổi, hét ầm lên:

“Đào Ngột đại nhân, mau nhìn kìa! Là Ma Thần chúc phúc đó! Lại là Ma Thần chúc phúc! Tại sao trong ‘Vực’ lại có chúc phúc của Ma Thần?!”

Đào Ngột tiện tay vả cho nó bay ra xa:

“Gào cái gì mà gào?! Ta đâu có mù! Cần ngươi nhắc chắc?!”

Ma Tiêu lần thứ bao nhiêu không rõ lại bị treo lủng lẳng trên ngọn cây: “…”

Ánh mắt ngươi không mù, nhưng cái tâm ngươi đúng là mù thật rồi!

Đào Ngột thì lại chăm chú đánh giá Phượng Khê: nha đầu này lại được Ma Thần chúc phúc thật ư?

Nếu là bên ngoài, nàng có thiên phú luyện đan như thế, được Ma Thần chú ý cũng hợp lý. Nhưng chỗ này là Vực kia mà!

Lẽ nào Ma Thần phải vận dụng sức mạnh thời không để đến đây chỉ để chúc phúc cho nàng?!

Thích cỡ nào mới chịu làm chuyện đó chứ?!

Đào Ngột lập tức thấy quyết định "theo gió xuống núi" của mình trước đó đúng là quá chính xác!

Ngay cả Ma Thần còn để mắt đến, thì người này chắc chắn không đơn giản.

Nửa canh giờ sau, Phượng Khê mở mắt.

Ngay khoảnh khắc ấy, trong mắt nàng như có tinh quang lưu chuyển, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, như thể mang theo vô tận thời không giấu trong tu di.

editor: bemeobosua

Đào Ngột dụi dụi mắt bằng móng vuốt, rồi lắc đầu nguầy nguậy.

Nó nhất định là hoa mắt.

Một nha đầu tóc vàng thôi, sao có thể có tạo hóa như vậy được?!

Đang nghĩ ngợi, Phượng Khê lại thở dài một hơi, tràn đầy bất đắc dĩ.

Vừa rồi nhận được Ma Thần chúc phúc, nàng rõ ràng cảm nhận được tu vi tăng mạnh, nhưng... Kim Đan lại vẫn chưa hoàn toàn hóa vàng.

Người khác kết đan tuy cũng không dễ, nhưng cũng không cực khổ như nàng chứ?

Muốn kết một viên Kim Đan, chẳng khác gì vượt qua 81 kiếp nạn!

Đào Ngột nghe nàng thở dài xong thì lên tiếng:

“Vạn vật đều có số trời. Nhanh chưa chắc đã tốt, chậm chưa chắc đã xấu. Nước chảy thành sông mới là đạo pháp tự nhiên.”

Phượng Khê: ???!

Câu này từ miệng Đào Ngột nói ra, sao nghe... không hợp tai tí nào vậy?!

Nói thật, không biết nó học ở đâu mấy câu nghe như "giả triết lý", cảm thấy rất hợp để giả bộ đạo mạo, nên cố ý học thuộc lòng rồi thi thoảng xổ ra.

Kế đó, Đào Ngột hơi chua chua nói:

“Ma Thần đúng là cưng ngươi thật, đến mức vận dụng sức mạnh thời không để chúc phúc. Ngươi cũng đừng làm Ma Thần thất vọng.”

Phượng Khê cũng thấy Ma Thần đối xử với nàng không tệ.

Lúc ở Ma Giới, nàng lấy danh hắn đi gạt người cũng không bị trách phạt, lại còn được ban phúc mấy lần.

Giờ còn đích thân chạy đến tận Vực để chúc phúc!

Ra ngoài rồi, nàng phải gửi thư cho bạn bè bên Ma tộc, bảo họ xây thêm vài cái Ma Thần Điện, giúp Ma Thần hút thêm ít điểm tín ngưỡng chi lực.

Đôi bên cùng có lợi mà!

Tất nhiên, mấy chuyện này không cần nói cho Đào Ngột biết.

Quan trọng nhất là... nàng thấy Đào Ngột bắt đầu ghen.

Mà ghen thì là mầm mống tiêu cực, phải bóp ch/ết từ trong trứng nước mới được.

Biện pháp tốt nhất chính là... kể khổ.

Thế là, Phượng Khê bắt đầu tuôn một tràng bi kịch:

Ví dụ như suýt nữa thì được vào nội môn Hỗn Nguyên Tông, ai ngờ bị Thẩm Chỉ Lan hãm hại, không vào được đã đành, còn suýt nữa nổ đan điền.

Lại ví dụ như cực khổ đổi được tông môn mới, ai ngờ là cái tông môn nghèo rớt mồng tơi, nợ đầy đầu.

Lại nữa như cực khổ mới tu luyện được, ai ngờ tu luyện xong cái là bị thất khiếu đổ má/u liên tục…

Nói tới đây thì vừa khéo, Phượng Khê thất khiếu đổ má/u thật. Cảnh tượng phải gọi là: bi thảm tận cùng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-674.html.]

Lúc này thì Đào Ngột không còn thấy chua gì nữa.

So với một đứa bé đáng thương như vậy, nó so sao nổi?

Đừng nói nó, đến cả Ma Tiêu cũng chẳng còn oán khí gì với Phượng Khê nữa.

Còn Quân Văn thì đưa nàng hai viên Xá Miễn Đan do chính nàng vừa luyện, đút cho nàng uống, rất nhanh, Phượng Khê lại mở mắt ra lần nữa.

Chỉ thấy gương mặt nhỏ tái mét, trông như thể không còn sống dậy nổi nữa.

Đào Ngột chậc chậc lắc đầu: “Hôm nay ta thấy ngươi chắc không luyện đan nổi rồi, chi bằng kể thêm chút chuyện đời bi thảm của ngươi nghe chơi, để Bổn đại nhân giải khuây.”

Phượng Khê: “…”

Lòng trắc ẩn của ngươi bị chó tha đi rồi hả?!

Nhưng đã diễn thì phải diễn tới bến, nàng đành tiếp tục kể khổ, đem thân thế “đẫm nước mắt” của mình ra trưng bày lần nữa.

Đào Ngột gật đầu liên tục, cảm khái: “Thảm! Đúng là quá thảm!”

Ngay sau đó, trên mặt lại hiện lên một loại cảm giác hạnh phúc kỳ lạ, đúng là hạnh phúc sinh ra từ việc… thấy người khác thảm hơn mình!

Phượng Khê còn đang thầm mắng Đào Ngột vô tình, hoàn toàn không ngờ tới việc Mật Hoan Khư Thú bên cạnh bỗng sụt sùi khóc, sau đó dúi cho nàng một cái túi rơm. =)))

“Chủ nhân, ngài thật sự là đáng thương quá đi mất! Đây là bảo vật ta cất giữ bao nhiêu năm nay, nay tặng cho ngài, mong có thể xoa dịu một chút thương tổn trong lòng ngài.”

Phượng Khê không ngờ tới Mật Hoan Khư Thú lại làm vậy, nhìn cái bao rơm cũ nát cũng thấy nó có chút chân thành.

Nàng vừa nghĩ vừa mở ra thì suýt chút nữa tức hộc má/u.

Trong túi chỉ có một cục… bụi bẹp, nhìn sao cũng giống một loại thịt khô nào đó do linh thú cất trữ.

Nhìn kỹ lại… là một cục đá!

Quan trọng là trên viên đá kia không có chút d.a.o động linh lực nào, rõ ràng chỉ là một cục đá bình thường không hơn không kém.

Mộc Kiếm ban đầu còn thấy có chút cảm giác bị đe dọa, cứ tưởng Mật Hoan Khư Thú khai trí, biết lấy lòng chủ nhân.

Ai ngờ giờ thấy nó tặng cho Phượng Khê một cục đá vụn thì muốn cười lăn ra đất!

“Bao cỏ, ngươi đưa chủ nhân một cục đá rác là ý gì? Chẳng lẽ đang trêu đùa chủ nhân đấy à?”

Mật Hoan Khư Thú hừ lạnh:

“Đá vụn? Mau thu lại cái mồm độc của ngươi!

Cha ta từng nói với ta, cục đá này với người rất quan trọng, không có cục đá đó thì đã không có người ấy…”

Mộc Kiếm sửng sốt: “Cha ngươi là từ trong viên đá đập ra à?”

Mật Hoan Khư Thú: “…”

Nó không nhịn được nữa, muốn xông lên liều mạng với Mộc Kiếm luôn!

Phượng Khê vội mắng cho Mộc Kiếm một trận, rồi quay sang hỏi Mật Hoan Khư Thú:

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

Mật Hoan Khư Thú dùng móng cào cào đầu:

“Lúc cha ta ch/ết gấp quá, chỉ kịp nói không có viên đá này thì sẽ không có người ấy, chưa nói rõ gì thêm.

Sau khi cha mất, ta vẫn xem viên đá này như cha ta. Mỗi khi nhớ cha, ta lại mang ra ngắm.

Giờ ta ký khế ước với ngài, ta với ngài như cha con, vậy nên… viên đá này, ta tặng cho ngài!”

Phượng Khê: “…”

Logic của ngươi… cảm động thật đấy!

Mộc Kiếm ghé vào tai Phượng Khê thì thào:

“Chủ nhân, ta thấy chỉ là cục đá rác bình thường thôi, nó bịa chuyện lấy lòng ngài đó!

Không thì cái đồ keo kiệt như nó sao nỡ tặng bảo bối cho ngài!”

Nó cố tình không nhắc đến việc Mật Hoan Khư Thú đã từng đưa ra thú hạch đen và linh thảo quý.

editor: bemeobosua

Phượng Khê ngược lại cảm thấy Mật Hoan Khư Thú chắc không nói dối, dù ít nhiều cũng có phần… tưởng tượng.

Nàng cầm viên đá kia lên quan sát kỹ, vẫn không thấy có gì đặc biệt.

Lúc này Đào Ngột lên tiếng: “Đưa ta xem thử.”

Phượng Khê lập tức đưa viên đá cho Đào Ngột.

Hắn xem một lúc thì nói:

“A? Dường như bên trong còn sót lại một chút lực lượng thời không, loại đá này khá hiếm đấy.

À đúng rồi, ngươi chẳng phải từng nhặt được một viên Thời Toa thạch ở tầng một nhà lao sao? Đưa ta xem thử.”

Phượng Khê giật mình, lập tức lấy ra từ nhẫn trữ vật một viên Thời Toa thạch to bằng hạt đào đưa cho Đào Ngột.

Hắn cầm lấy, xem xong thì nói:

“Hai viên này có vẻ là cùng loại. Chỉ là viên xám xịt kia gần như đã mất hết lực thời không rồi.

Đáng tiếc thật, loại năng lượng này không thể hấp thu, nếu không thì tu luyện tốt phải biết.”

Phượng Khê lập tức rơi vào trầm tư.

Một lúc sau, nàng lấy ra một viên thú hạch màu đen.

Mật Hoan Khư Thú lập tức lết tới gần.

Cây khô nở hoa.

Mộc Kiếm ngã sấp mặt…

Phượng Khê: “…”

Các ngươi cũng quá mất mặt rồi đấy!

Nàng nói với Mộc Kiếm: “Bổ ra! Cắt ra nhiều khúc vào!”

Mộc Kiếm nghĩ thầm: Chủ nhân vô lương tâm này càng ngày càng ki bo, một viên cũng muốn chẻ tám!

Điều này thật đúng là học từ sư phụ nàng, người từng bổ viên Tích Cốc Đan ra tám phần để tiết kiệm!

Mặc dù than thở trong lòng, nó vẫn ngoan ngoãn bổ viên thú hạch thành tám phần.

Trong đó có một khúc rõ ràng to hơn hẳn bảy phần còn lại, vì nó nghĩ, với địa vị của nó trong lòng Phượng Khê, chắc chắn sẽ được phần to!

Phượng Khê chẳng thèm để ý đến tâm tư nhỏ mọn của Mộc Kiếm, chỉ cầm một phần lên quan sát kỹ rồi nheo mắt lại.

Nàng ra hiệu cho Mộc Kiếm đem viên Thời Toa thạch của Mật Hoan Khư Thú đi bổ ra.

Mộc Kiếm không hiểu gì, nhưng vẫn làm theo.

Phượng Khê cầm một viên Thời Toa thạch, rồi lại lấy một khối thú hạch, đặt cạnh nhau so sánh.

Thì phát hiện lớp lõi sâu nhất bên trong của viên thú hạch ấy lại… giống hệt phần đã hao tổn của viên Thời Toa thạch!

Phượng Khê nhắm mắt lại, lướt qua mọi tin tức hỗn loạn trong đầu một lượt, trong lòng nàng dâng lên một giả thuyết táo bạo…

Loading...