Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 672

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:49:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

672. Đậu đường này ngon phết đấy!

Phượng Khê lập tức giật mình quay sang nhìn Đào Ngột, giọng run rẩy:

“Thần Thú đại nhân, ngài nói thật đấy chứ?

Nếu quả đúng như lời ngài nói… vậy thì ta đáng ch/ết thật rồi!

Ngài là bậc chí tôn vạn kim khó đổi, vậy mà lại bị tổn thương vì một hành động vô tâm của ta. Ta có ch/ết một vạn lần cũng không đủ đền tội!

Theo lẽ thường, ta nên tự vẫn ngay trước mặt ngài để tạ tội, nhưng hiện giờ ta vẫn chưa nghĩ ra cách đưa ngài rời khỏi chốn này, nên tạm thời chưa thể chế/t được.

Thôi thì ngài cứ ghi nhớ trong lòng, đợi ra ngoài rồi hãy tính sổ với ta!

Cho dù lúc đó ngài có vung tay một cái vỗ ch/ết ta, ta cũng tuyệt đối không oán hận nửa lời!”

Nếu Phượng Khê mà kiếm cớ biện hộ, chưa chắc Đào Ngột đã tha thứ, nhưng với thái độ nhận sai chân thành và bi thương thế kia, nó lại dịu đi không ít.

Dĩ nhiên, còn một lý do quan trọng hơn cả: Phượng Khê vừa nhắc nhở nó rằng, hiện tại nó vẫn còn đang trông chờ nàng đưa ra ngoài!

Lỡ mà lỡ tay đập ch/ết nàng thật, thì nó ra kiểu gì đây?!

Thế là nó hừ lạnh một tiếng:

“Thôi được rồi, bổn đại nhân không thèm chấp nhặt với ngươi.

Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Có cách gì rời khỏi chỗ này chưa?”

Phượng Khê đầu tiên là ca ngợi một tràng, khen Đào Ngột đại nhân độ lượng, phong thái cao quý, thấy nó bắt đầu lâng lâng vì được tâng bốc, lúc này nàng mới nói:

“Tuy hiện tại chưa có cách rời khỏi đây, nhưng ta nghĩ ra một phương án, đó là lên tầng cao hơn trong ngục để điều tra thêm, bằng cách… giả làm giám sát sứ!”

Đào Ngột tuy đầu óc không tệ, nhưng đối với mấy trò vòng vo của nhân loại thì cũng không quá để tâm.

“Được rồi, chuyện này ngươi tự lo, nhớ làm cho nhanh vào, kéo dài lâu lại sinh biến thì phiền.”

Phượng Khê liền vội vàng đáp lời, sau đó nói tiếp:

“Thần Thú đại nhân, để thu phục bọn phạm nhân, ta dự định luyện một loại đan dược gọi là Xá Miễn Đan.

Nguyên liệu ta đã gom gần đủ, chỉ còn thiếu hai loại thảo dược. Mà khéo thay, chỗ ngài lại có. Ngài cho ta hái một ít được không?”

Đào Ngột chẳng buồn để tâm, đáp:

“Muốn hái thì cứ hái, cả đám Hóa Giao Thảo kia cũng hái luôn cho ta!

Nếu không phải cái tên phế vật Đại Mã Hầu kia cần Hóa Giao Thảo để dụ con mồi, ta đã cho người nhổ sạch từ lâu rồi!

Má ơi, mấy loại cỏ đó mọc đầy cả núi, hại ta đến giờ còn không phân được đông tây nam bắc!”

Ma Tiêu âm thầm nghĩ bụng: Cho dù không có cỏ, ngươi cũng phân không nổi đông tây nam bắc đâu, cái đồ mù phương hướng!

Lúc trước còn nghiến răng nghiến lợi đòi tìm con nha đầu tóc vàng kia trả thù, kết quả thì sao?

Bị nó dỗ vài câu là mềm như bún!

Thế mà cũng xưng là hung thú hả?

Ta thấy gọi là… hôn thú thì đúng hơn!

Phượng Khê được cho phép liền không khách sáo, lập tức kéo theo Quân Văn đi hái thuốc.

Để tăng tốc độ, nàng còn gọi cả đám linh sủng ra hỗ trợ.

Nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên là, tất cả linh sủng đều có mặt, chỉ riêng Heo Vàng thì bặt vô âm tín.

Sao lạ thế nhỉ?

Theo lý thuyết thì con này phải là đứa hăng hái nhất mới đúng chứ!

Nàng gọi vài tiếng, Heo Vàng vẫn không có phản ứng.

Phượng Khê bắt đầu nghi ngờ không biết nó có bị… ngủm củ tỏi rồi không?!

Tiếc là nàng có lo cũng vô ích, vì nàng chưa ký khế ước với Heo Vàng, không thể dùng thần thức triệu hồi hay xử phạt nó.

Mộc Kiếm nhỏ giọng nói:

“Chủ nhân, chắc chắn là nó đang làm chuyện gì trái với lương tâm rồi, nếu không sao lại trốn biệt tăm như vậy?

Ngài nên kiểm kê lại đống đồ quý đi, biết đâu nó đã lén trộm ăn mất cái gì rồi!”

Phượng Khê thì vẫn tin rằng Heo Vàng không làm chuyện đó, vì danh dự của nó còn đáng tin hơn cả Mộc Kiếm!

Tạm thời nàng cũng chưa đoán ra được nguyên nhân, nên đành gác lại. Dù sao thì Heo Vàng vốn cũng rất thần bí, chắc không gặp nguy hiểm gì đâu.

Mặc dù có thêm linh sủng giúp sức, Phượng Khê vẫn thấy tiến độ chậm chạp.

Tiếc là đám phạm nhân không dám bén mảng tới đây, nếu không thì sẽ đỡ cực hơn nhiều.

Tốt nhất là kiếm thêm người giúp…

Ánh mắt nàng đảo một vòng, rồi dừng lại trên người Ma Tiêu đang đứng cách đó không xa.

Ma Tiêu lập tức thấy ớn lạnh sau gáy, linh cảm sắp bị xui xẻo.

Quả nhiên, Phượng Khê quay sang nói với Đào Ngột:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-672.html.]

“Đào Ngột đại nhân, không biết ngài có thể cho Đại Mã Hầu đến giúp ta được không?”

Đào Ngột chẳng thèm suy nghĩ, gật đầu ngay:

“Được chứ, cứ để nó giúp ngươi hái! Dù sao nó cũng đang rảnh rỗi, cho nó vận động tí tay chân, khỏi sau này đi đường chậm chạp!”

Ma Tiêu: “……”

"Ta vốn chỉ có một cái chân thôi, ngươi còn muốn ta linh hoạt thế nào nữa chứ?!"

Tên hôn quân này đúng là trong đầu toàn mây gió mênh mang!

Nó vừa lầm bầm trong bụng, vừa giúp Phượng Khê đào thảo dược.

Không thể không nói, về khoản đào bới thảo dược, Ma Tiêu đúng là cao thủ. Một mình nó mà năng suất không thua cả đám người Phượng Khê cộng lại.

Mà chuyện này cũng dễ hiểu thôi, vì nó có thể điều khiển được Hóa Giao Thảo, chứng tỏ nó rất am hiểu pháp thuật hệ Mộc.

Phượng Khê thấy Ma Tiêu một lần đào được mấy cụm, liền dừng tay, lấy Thôn Thiên Đỉnh ra, chuẩn bị luyện Xá Miễn Đan.

Đào Ngột tròn mắt nhìn: Dùng đan đỉnh để luyện đan tăng cấp à? Có vẻ thú vị đấy!

Sau đó, nó thấy Phượng Khê đem đủ loại dược thảo nhét hết vào đan đỉnh, rồi bắt đầu luyện chế.

Đào Ngột: “……”

Không phải phải thả theo trình tự từng bước một sao?!

Luyện đan của Nhân tộc giờ tầm thường thế à?!

Hay là con nha đầu này căn bản không biết luyện, chỉ đang giả vờ?

Chưa kịp chê thêm thì Phượng Khê đã dùng hành động thực tế để dập tắt nghi ngờ của nó, nàng không chỉ biết luyện đan, mà còn luyện rất ra gì và này nọ.

editor: bemeobosua

Vừa mở nắp đan đỉnh ra, hương dược nồng nàn lập tức lan ra, thấm tận tim gan.

Ngay cả đám phạm nhân bị nhốt bên ngoài cũng ngửi thấy.

Ai nấy đều hít sâu mấy hơi.

Thần thức như được thư giãn hẳn.

Phượng Khê nhìn mười viên đan màu vàng óng ánh dưới đáy đan đỉnh, hơi nhướng mày.

Lúc trước, khi nàng luyện Hôn Mê Đan trong khe gió, đan cũng thành màu vàng.

Khi đó nàng đã nghi ngờ là có liên quan đến lực thời không. Giờ xem ra, đúng là như thế thật.

Theo lời Đào Ngột, nơi này là một “Vực” bị tách ra bởi lực thời không, xung quanh tự nhiên tràn ngập sức mạnh của thời gian.

Nếu vậy thì nhân lúc còn ở đây, nàng nên tranh thủ luyện thêm một đống đan dược nữa. Sau khi ra ngoài, chỗ đan này đảm bảo thành bảo vật hiếm có!

Phượng Khê đang mải suy tính thì đám đan dược trong đan đỉnh… bay mất!

Nàng theo phản xạ ngẩng đầu, liền thấy Đào Ngột đang chép miệng ngon lành.

“Đậu đường này ngon phết đấy!”

Phượng Khê: “……”

Đậu đường cái đầu nhà ngươi!!!

Đây là Xá Miễn Đan ta cực khổ luyện ra đó!!!

Toàn bộ bị ngươi ăn như snack thế là sao?!

Nàng tức muốn bốc khói mà không dám nổi nóng, đành ngậm đắng nuốt cay luyện thêm mẻ nữa.

Kết quả? Mẻ thứ hai lại bị Đào Ngột ăn sạch!

Mộc Kiếm lập tức hiến kế: “Chủ nhân, mẻ tới luyện nhớ bỏ thêm chút thuốc xổ vào, để nó tả hết ra cho biết mặt!” =)))

Phượng Khê: “……”

Ngươi đúng là càng ngày càng... ti tiện!

Đúng lúc này, Đào Ngột nheo mắt nói: “Ta hình như nhớ ra vài hình ảnh trong bí cảnh rồi. Đậu đường này đúng là không tệ!”

Phượng Khê sững lại.

Ý nó là… Xá Miễn Đan nàng luyện có thể giúp hồi phục ký ức bị lực thời gian làm mờ đi?

Suy nghĩ đầu tiên của nàng là: Ta lợi hại dữ vậy trời?! Ta xuất sắc thế này từ khi nào?!

Suy nghĩ thứ hai: Nếu Xá Miễn Đan giúp đám phạm nhân thoát khỏi đau đớn do thần thức bị hành hạ, thì chứng tỏ nguồn gốc cơn đau đó chính là từ lực lượng thời gian!

Dù trước đó đã có suy đoán, nhưng giờ thì xem như được xác thực hoàn toàn.

Phượng Khê đang suy nghĩ miên man thì Đào Ngột đã lên tiếng thúc giục:

“Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?! Luyện tiếp đi chứ! Ta còn chưa ăn đã đời đâu!”

Ngay khoảnh khắc ấy, Phượng Khê thật sự cảm thấy… kiến nghị bỏ thuốc xổ của Mộc Kiếm… cũng không tệ lắm đâu.

Gặp thứ không phải người thì phải dùng biện pháp không phải dành cho người mới trị nổi!

Loading...