Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 671
Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:49:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
671. Sao mà trùng hợp dữ vậy trời?!
Mật Hoan Khư Thú đem hết mấy thứ thô bỉ mình có thể nghĩ tới mà suy xét một lượt, sau đó còn tiện thể thăm hỏi liệt tổ liệt tông nhà Mộc Kiếm, cuối cùng mới quay sang nói với Phượng Khê:
“Chủ nhân, mặc kệ ngài có tin hay không…”
“Không tin.”
Mật Hoan Khư Thú: “……”
Ngài như vậy thì ta biết nói tiếp kiểu gì đây trời?!
Nó xem như hiểu ra, hôm nay không đổ chút m/áu là không xong rồi.
Cũng được thôi!
Muốn giữ được bảo bối của mình thì phải bỏ Hóa Giao Thảo ra thôi!
Nó cắn răng, run run rẩy rẩy lấy ra hơn trăm viên thú hạch màu đen:
“Chủ nhân, đây là toàn bộ gia sản cha ta để lại cho ta, hết thảy đều ở đây.”
Mộc Kiếm kinh ngạc đến suýt nữa rớt cán!
Nó lúc nãy chỉ buột miệng nói đại thôi, không ngờ con thú này thật sự móc ra được đống của cải đó?!
Còn toàn là thú hạch màu đen nữa chứ?!
Không ngờ cha của Bao Cỏ lại tích góp dữ vậy!
Mà nghĩ lại thì, Mật Hoan Khư Thú vốn không dễ trị, cha nó chắc cũng không phải dạng vừa đâu!
Phượng Khê cũng chẳng ngờ tên Mật Hoan Khư Thú này lại moi ra được ngần ấy thú hạch màu đen. Ngày thường thấy nó keo kiệt bủn xỉn, ngay cả thú hạch màu đỏ cũng ôm như bảo vật, thế mà giờ lại móc cả đống bảo bối ra!
Vì quá bất ngờ nên nàng nhất thời không nói nên lời.
Mật Hoan Khư Thú lại hiểu lầm.
editor: bemeobosua
Xem ra là ngài chê ít rồi!
Không sao, vì giấc mộng cung điện của ta, dốc hết vốn liếng cũng cam lòng!
Nó lại run run lấy ra mấy cái bao cỏ khô, chính là dùng Hóa Giao Thảo để gói đồ, cung kính dâng lên cho Phượng Khê.
“Đây là đồ cha ta để lại để bảo mệnh, nay xin dâng hết cho ngài! Sau này có ngài bảo hộ, mấy món này chắc ta cũng không cần dùng nữa.”
Mộc Kiếm chua lòm chen vào: “Cha ngươi đối với ngươi còn tốt gớm ha!”
Đáng tiếc, nó là kiếm nhảy ra từ lò đúc, không cha không mẹ chẳng ai thương.
Phượng Khê nhận lấy một bao, mở ra xem thì thấy bên trong toàn là dược thảo quý hiếm, bởi vì dùng Hóa Giao Thảo bọc ngoài nên được bảo quản cực kỳ tốt, giống như vừa mới đào lên từ đất vậy.
Kim Heo "vèo" một tiếng bay ra, hai con mắt sáng rực nhìn chằm chằm mấy cái bao cỏ khô kia.
Nếu nó có hình thể thật, chắc giờ đang nhỏ dãi ròng ròng ba ngàn thước!
Linh căn trong đan điền của Phượng Khê cũng hưng phấn mà cúi đầu liên tục như gà mổ thóc, đến nỗi nàng lo đan điền của mình bị chúng nó húc thủng mất!
Nhìn phản ứng là biết, đám đồ Mật Hoan Khư Thú đem ra tuyệt đối là hàng xịn.
Phượng Khê tiện tay lấy một bao, số còn lại trả lại cho nó.
“Lòng tốt ta nhận, mấy cái này ngươi giữ lại đi!”
Mật Hoan Khư Thú nằm mơ cũng không ngờ nàng sẽ làm vậy!
Trời ơi!
Tì Hưu cư nhiên còn có lúc hào phóng?!
Nó xúc động đến muốn rơi nước mắt. Chủ nhân đúng là người tốt!
Sau đó Phượng Khê thu Mật Hoan Khư Thú vào túi linh thú, mang theo phạm nhân tầng hai trở về nhà lao.
Nàng bắt đầu suy nghĩ làm sao có thể tiến vào tầng sáu trở lên của nhà ngục.
Dựa theo lời phạm nhân ở tầng năm nói thì tầng này căn bản không có cái gọi là “ngày thăng thiên”, dù nàng giả làm phạm nhân tầng năm cũng vô dụng.
Giả làm ngục tốt cũng không xong, vì mỗi tầng đều có ngục tốt cố định. Giống như trước đây có trường hợp đặc biệt như Nguyên Trọng thì hiếm vô cùng.
Hay là giả làm giám sát sứ?
Ừm? Hình như cũng là cách được đó!
Nhưng phải tính toán thật kỹ mới được, lỡ sơ sẩy thì toi công cả lũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-671.html.]
Trước khi làm việc đó, còn có chuyện rất quan trọng, luyện Xá Miễn Đan...
Trong túi linh thú, Mộc Kiếm đang "giao lưu hữu nghị" với Mật Hoan Khư Thú.
Vì gần đây biểu hiện của Mộc Kiếm khá tốt, đặc biệt là màn tống tiền Mật Hoan Khư Thú đầy kinh điển, nên Phượng Khê đã cho phép nó "xuất thế".
Thế là con hàng này bắt đầu đi lòng vòng khoe khoang.
Nó nhìn phòng giam một lượt, rồi hất cằm bảo: “Thấy cái phòng này chưa? Ta nhìn bao cỏ ngươi đắp y như cái nhà giam, nhìn ngươi sống chẳng khác gì tù nhân!”
Mật Hoan Khư Thú đã sớm tức nghẹn trong lòng, lập tức cười nhạt:
“Ngươi đừng có nói ta, ta nghe nói lúc trước ngươi chui đầu xuống đất trốn, mãi đến khi gặp được chủ nhân mới ló mặt lên đấy?”
Mộc Kiếm vừa nghe xong lập tức nổi đóa!
Nó vẫn luôn tự hào nhất về Tuệ Nhãn Thức Châu của mình, không sợ hiểm nguy, có thể nhìn thấu gian nan hiểm trở, chính vì vậy mới dám mạo hiểm nhận Phượng Khê làm chủ.
Cho nên Mộc Kiếm gật gù đầu, định bụng bắt đầu thao thao bất tuyệt kể chuyện quá khứ huy hoàng, nào ngờ lại nghe Mật Hoan Khư Thú xen ngang:
“Vậy nói như này, ngươi chính là cái gọi là ngầm kiếm lâu, tên rút gọn là hạ kiếm chứ gì?!”
Mộc Kiếm: “……”
Bao cỏ nhà ngươi, chán sống rồi phải không?!
Nó lập tức vọt lên đuổi đánh Mật Hoan Khư Thú, nếu không nhờ cái bao cỏ kia da dày thịt béo, có khi đã bị trát thành cái rổ rồi!
Phượng Khê thì lười để tâm hai con thú cãi nhau, đánh là thương, mắng là yêu, càng đánh càng thân càng mắng càng dính!
Hôm sau, Phượng Khê lại dẫn người xuống địa quật.
Nhờ có Truyền Tống Trận, nàng nhanh chóng đưa đám phạm nhân đến vùng ranh giới địa bàn của Đào Ngột.
Phạm nhân và đám khư thú đương nhiên không dám tiến vào, khỏi cần nói, cái đùi to kia không phải thứ bọn họ có thể sai sử!
Thế nên lần này, nàng vẫn chỉ dẫn theo một mình Quân Văn đi vào.
Đào Ngột đã đợi từ sớm, tâm trạng nôn nóng như muốn xả giận đuôi bị tét cho bằng được!
Vừa trông thấy Phượng Khê, nó không nói không rằng đã thi triển uy áp.
Phượng Khê chỉ hơi nhói đầu một chút, trong khi Quân Văn mồ hôi lạnh đổ như tắm, hai chân bắt đầu run rẩy không kiểm soát.
Phượng Khê âm thầm nghiến răng muốn tố cáo Ma Tiêu, lập tức liếc hắn một cái, trong lòng ghi tên hắn một gạch đậm trong sổ đen.
Ma Tiêu lúc ấy còn đang khoái chí ngồi hóng kịch vui, bỗng lạnh sống lưng, trong lòng dâng lên một điềm báo chẳng lành…
Không còn tâm trạng xem trò, hắn lập tức bắt đầu tính toán kế hoạch… tẩy trắng bản thân!
editor: bemeobosua
Đào Ngột lạnh lùng nhìn Phượng Khê:
“Ngươi lần trước kể lại sự việc, có phải… còn giấu giếm gì không?”
Phượng Khê hơi ngẩn người, giấu gì cơ? Những gì nên nói thì nàng đều nói rồi, còn cái không nên nói thì… tất nhiên là không thể nói!
Đào Ngột thấy nàng không đáp, liền hừ lạnh:
“Vậy răng nanh bản tọa thưởng cho ngươi đâu?!”
Phượng Khê nghe đến đây, lập tức làm ra vẻ mặt tiếc nuối cực độ, tiếc đến mức như thể vừa làm mất cả một mỏ linh thạch!
“Thần thú đại nhân, đó là chuyện đau lòng ta vẫn luôn chôn kín tận đáy lòng! Cực kỳ, cực kỳ đau lòng!
Lúc ấy được ngài ban cho răng nanh, lòng ta vui sướng như biển lớn sóng trào, ta còn nghĩ sau này nếu gặp khó khăn chỉ cần lấy răng nanh ra nhìn một cái, ta liền có thể tràn đầy sức mạnh vượt qua!
Kết quả, lúc rời khỏi bí cảnh, răng nanh của ngài bị dòng thời không cuốn mất tiêu, khiến ta hối tiếc cả đời!
Cho nên khi nói chuyện với ngài ta cũng không nhắc đến, bởi vì mỗi lần nhắc tới là tim ta lại như rỉ m/áu!”
Mà cũng thật sự rỉ m/áu thật, răng nanh đó đáng giá bao nhiêu linh thạch chứ?! Tất cả đều là tiền nha! Không chỉ vậy, còn có thể mượn oai hùm dọa người, đem lông gà làm lệnh tiễn!
Thế mà giờ thì… bùm — tan tành bọt nước!
Đào Ngột nhìn thấy vẻ mặt nàng đầy chân thành cảm động, trong lòng liền nguôi giận hơn phân nửa.
Có vẻ con nha đầu này thực sự rất kính sợ bản tọa, nếu không cũng chẳng tiếc nuối cái răng nanh như vậy.
Nhưng mà… không thể cứ thế mà cho qua, nên nó nghiến răng gằn từng chữ:
“Ngươi có biết cái răng nanh đó lúc hạ lạc đã… đập trúng ta không?! Ngươi nói xem, phải phạt thế nào đây?!”
Phượng Khê: “……”
Vận may gì mà cũng xảo trá đến vậy chứ?!
Ngài cũng… may quá đáng rồi đó!