Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 645

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:41:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

645. Kẻ đầu sỏ lại là nó?!

Mật Hoan Khư Thú suýt nữa tưởng mắt mình gặp vấn đề.

Nhưng cái lỗ to tướng kia bày sờ sờ trước mắt, có muốn tự lừa mình cũng không nổi.

Nó vừa sợ vừa giận, rú lên một tiếng chói tai.

Phượng Khê nhíu mày, liếc nó một cái, tay vẫn tiếp tục khắc lên Trận Bàn, không hề dừng lại.

Đợi đến khi khắc xong, nàng mới dừng tay, lạnh nhạt hỏi:

“Làm sao vậy? Hú hét cái gì thế?”

Mật Hoan Khư Thú khóc như mưa:

“Lại thêm mấy cái lỗ nữa rồi! Hu hu hu… Ngươi rốt cuộc muốn giày vò ta thế nào đây?

Nếu ta làm sai chuyện gì thì cứ phạt đàng hoàng, chứ đừng đối xử với ta như vầy chứ!

Ngươi đây là muốn lấy mạng ta sao?!”

Phượng Khê ban đầu còn định mắng nó mấy câu, nhưng thấy dáng vẻ nó sống không còn gì luyến tiếc kia thì lại nuốt lời vào.

Nàng bước nhanh tới gần ổ cỏ, quả nhiên lại phát hiện thêm mấy cái lỗ to tướng.

Nhìn kỹ mới thấy cỏ mất đi không phải bị cắt mà giống như bị ai đó rút sạch từng cây một.

Theo lý, ổ cỏ này đan vô cùng tinh xảo, muốn rút từng cây phải mất rất nhiều thời gian. Sao mới chớp mắt lại xuất hiện cả đống lỗ như vậy?

Mật Hoan Khư Thú ở bên cạnh khóc đến sắp nghẹt thở, có thể thấy thật sự là đau lòng lắm rồi.

Lúc trước chỉ một cái lỗ, nó còn có thể hì hục vá chỗ này đắp chỗ kia, chứ giờ hai cái lỗ to thế này, nó có ba đầu sáu tay cũng vá không nổi!

Phượng Khê hiếm khi bị dồn đến tức nghẹn, ánh mắt lạnh hẳn đi, nói với Mật Hoan Khư Thú:

“Phá đi! Dẹp luôn cái ổ! Ta muốn xem rốt cuộc là thứ gì giở trò!”

Mật Hoan Khư Thú rụt cổ, nhỏ giọng nói:

“Phá thì phá… nhưng… ta phải mất vài ngày mới đan lại được...”

“Nếu ngươi muốn thấy thêm cái lỗ thứ ba thì cứ giữ nguyên đấy!”

Mật Hoan Khư Thú không do dự nữa, vừa khóc vừa nhào vô phá ổ.

Phượng Khê chán ghét nhìn nó phá quá chậm, bèn dùng ngọc giản thả thần thức Mộc Kiếm ra, c.h.é.m vào ổ.

Đáng tiếc, một cọng cỏ cũng không chặt đứt.

Phượng Khê cười lạnh:

“Phế vật!”

Mộc Kiếm: “…”

Rốt cuộc là ta phế vật, hay là tu vi của ngươi không đủ vậy?

Cả hai đều là gà con, đừng chê ai!

Nhưng lời này nó chỉ dám nghĩ trong lòng, chứ không dám nói ra.

Nó miễn cưỡng nói:

“Chủ nhân, nếu là một cọng Hóa Giao Thảo đơn lẻ thì còn có thể chém, nhưng đã đan thành ổ thì khác rồi.

Nếu dễ c.h.é.m vậy thì Mật Hoan Khư Thú đã bị mấy con khư thú khác gi/ết lâu rồi.”

Phượng Khê cũng biết lý này, chỉ là đang bực mình nên tiện tay trút giận lên Mộc Kiếm thôi.

Dù trước đó bị nhốt trong “quan tài”, Mộc Kiếm vẫn nhanh chóng biết chuyện thông qua các linh sủng khác.

Nó nói tiếp:

“Chủ nhân, dựa theo kinh nghiệm ăn vụng của ta, cỏ này chắc chắn bị thứ gì trộm ăn!

Mà kẻ đó nhất định trốn trong đám cỏ!

Bây giờ mà ngươi phá ổ, nó sợ bị lộ nên sẽ tìm cách chuồn đi.

Chúng ta phải lập Thiên La Địa Võng ngay mới được…”

Lời của Mộc Kiếm đúng là gợi ý kịp thời, Phượng Khê liền lấy ra mấy Trận Bàn phong tỏa toàn bộ xung quanh, còn thả Heo Vàng ra canh giữ.

Nàng cũng triệu hồi bốn con Tri Chu Khư Thú về giúp Mật Hoan Khư Thú phá ổ.

Dù sao bọn chúng rất giỏi đan cỏ, thì chuyện phá ổ cũng nhẹ như bữa sáng thôi.

Một canh giờ sau, ổ cỏ tan thành một đống hỗn độn.

Nhưng ngoài cỏ ra, chẳng có thứ gì khả nghi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-645.html.]

Trận pháp không có dấu vết bị tấn công, Heo Vàng cũng xác nhận không phát hiện bất thường.

Chẳng phải là gặp ma rồi sao?!

Mật Hoan Khư Thú rơi vào trầm cảm. Ổ thì bị phá tan, mà manh mối chẳng thấy đâu. Đây là nó tạo nghiệt gì vậy trời?!

Mộc Kiếm an ủi:

“Ngươi cũng nhạy cảm quá rồi. Cỏ mất thì đã sao? Đan ổ nhỏ hơn chút không được à?”

Mật Hoan Khư Thú: “…”

Ngẫm lại cũng có lý. Nhỏ thì nhỏ, dùng được là được.

Thế là nó gắng gượng tinh thần, chuẩn bị đan ổ lại từ đầu.

Nhưng vừa kiểm tra lại, thì mới phát hiện, Hóa Giao Thảo… mất rồi!

Mật Hoan Khư Thú cuối cùng cũng chịu không nổi đả kích này, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Phượng Khê vừa cho nó uống thuốc, vừa trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt bỗng chốc khóa chặt mấy cọng Hóa Giao Thảo còn lại.

Nàng hiểu rồi.

Thứ đó có thể là đang dùng phép huyễn hóa, biến thành hình dạng Hóa Giao Thảo để che mắt mọi người.

Phượng Khê liền nhặt một cọng Hóa Giao Thảo lên, sau đó thả Tiểu Chim Béo ra:

“Phun lửa!”

Tiểu Chim Béo tuy không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn phun lửa.

Kết quả, cọng cỏ trong tay nàng không bị cháy xém gì, đúng như lời Mật Hoan Khư Thú nói, cỏ này không sợ lửa.

Phượng Khê bèn bảo Tri Chu Khư Thú phân đống cỏ ra từng phần, rồi cho Tiểu Chim Béo thiêu từng đống.

Tất cả vẫn an toàn vô sự.

editor: bemeobosua

Lúc này, Mật Hoan Khư Thú cũng tỉnh lại, dùng thần thức yếu ớt nói:

“Nếu nó có thể huyễn hóa thành Hóa Giao Thảo… nói không chừng cũng không sợ lửa… cách này vô dụng…”

Chưa nói xong, Phượng Khê đột nhiên rút ra một cọng Hóa Giao Thảo, dùng thần thức giả thành cục gạch định nện xuống.

Cọng cỏ kia lập tức giãy giụa dữ dội, hình dạng dần thay đổi.

Lộ ra một… Khô Thụ Chi.

Nói thật thì gọi là “Khô Thụ Chi” cũng chưa đúng, vì lớp da bên ngoài đã bắt đầu tái mét.

Phượng Khê vừa nhìn liền thấy quen mắt. Nghĩ một lúc mới nhớ ra, lúc thu phục Đại Mỹ, nàng có để Ngũ sư huynh Quân Văn bẻ một nhánh cây khô để cuộn tơ nhện.

Dù cuối cùng không dùng tới, nhưng vì trân trọng sức lao động của Ngũ sư huynh, nàng đã thu nó vào nhẫn trữ vật.

Không ngờ cái thứ này lại chạy ra ăn trộm Hóa Giao Thảo?!

Đây không phải… thành tinh rồi sao?!

Mật Hoan Khư Thú lúc này như bừng tỉnh!

Nó bật dậy:

“Giao cái đầu sỏ này cho ta! Ta phải sống nuốt nó luôn!

Dám ăn cỏ của ta?! Ta ăn lại nó cho biết tay!”

Cây Khô Thụ Chi run lẩy bẩy, sau đó bắt đầu đổi màu liên tục—đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím…

Phượng Khê: “…”

“Nó đang cố biểu diễn… cầu vồng với ta hả?”

Mật Hoan Khư Thú không rảnh quan tâm “Thải Hồng Thí” gì hết.

Dù có bày tám mươi tám màu đi nữa, nó cũng không tha!

Phượng Khê cũng chẳng định can ngăn. Dù không thực sự để Mật Hoan Khư Thú ăn cái nhánh cây kia, nhưng dọa nó một trận thì rất cần thiết.

Ngay khi móng vuốt Mật Hoan Khư Thú sắp chạm tới, Khô Thụ Chi bỗng biến thành… một cọng cỏ xanh biếc mơn mởn.

Một cọng Hóa Giao Thảo tươi roi rói!

Mật Hoan Khư Thú càng nổi điên:

“Ngươi mẹ nó còn dám biến thành Hóa Giao Thảo mới!

Ngươi đang muốn thị uy với ta hả?!

Hôm nay mà ta không gi/ết ch/ết ngươi, thì ta không phải là cha lớn nữa!”

Loading...