621. Nàng chính là người điên
Đám phạm nhân tranh nhau nhường cho Phượng Khê căn phòng tù rộng nhất, sáng sủa nhất, phong thủy tốt nhất.
Còn Quân Văn thì ở ngay sát vách.
Phượng Khê vừa vào phòng không nghỉ ngơi liền, mà bắt đầu coi tướng từng người từng người, mắt liếc xéo liếc dọc, thỉnh thoảng lại đứng xa xa lườm chằm chằm, đi kèm với mấy tiếng cười "khặc khặc" nghe phát rợn.
Đám phạm nhân bị nàng nhìn đến dựng tóc gáy, trong lòng gào thét: Nha đầu này bị điên thật rồi!
Phượng Khê sau một hồi ngắm nghía đủ kiểu mới chịu nhắm mắt ngủ yên.
Mọi người lúc này mới dám thở phào, thầm thề trong bụng: Mai xuống địa quật xem ngươi còn cười được nữa không!
Thế nhưng Phượng Khê ngủ một giấc ngon lành như được cha mẹ ru.
Trái lại Quân Văn gần như thức trắng, bởi vì hắn phải trực đêm, phòng hờ đám phạm nhân làm chuyện điên rồ.
Dù gì bản lĩnh hắn không bằng tiểu sư muội, nếu đến cả chút tự giác cũng không có thì còn mặt mũi nào gọi là sư huynh?
Sáng sớm hôm sau, có người đưa bữa sáng tới.
Toàn là linh thực, ăn vào có lợi cho tu luyện, không có hại gì cả.
Đám phạm nhân không ai dám đụng, phải chờ Phượng Khê với Quân Văn ăn xong hết mới dám mon men lại gần, xếp hàng chia phần còn lại.
Quân Văn trong lòng phổng mũi tự hào: Làm ngục bá đầu đàn, cảm giác đúng là đỉnh của chóp!
Một lát sau, hai tên ngục tốt đi tới, trong đó có tên hôm qua áp giải hai người.
Gã vừa thấy Phượng Khê với Quân Văn không những sống khỏe mạnh, mà còn trở thành đầu gấu trong tù, suýt nữa trừng mắt rớt tròng!
Không ngờ tầng này một lúc nhét hai con hàng không dễ xơi!
Chỉ không biết lát nữa xuống địa quật, bọn họ còn giữ được phong độ hay không?
Hai tên ngục tốt dẫn tù nhân ra ngoài, đi chừng năm dặm thì dừng lại.
Cả hai lấy lệnh bài ra kết ấn, lập tức một cửa hang đen sì sì hiện ra trước mặt mọi người.
“Vào đi!”
Đám phạm nhân dù không tình nguyện nhưng cũng không dám làm trái, đành ngoan ngoãn xếp hàng đi vào.
editor: bemeobosua
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-621.html.]
Phượng Khê và Quân Văn thong thả đi sau cùng.
Vừa bước vào hang, lập tức cảm giác rơi tự do ập đến, gió rít bên tai, tóc tai bay tán loạn như bị hút vào máy sấy khổng lồ.
Chừng một khắc sau, chân Phượng Khê chạm đất.
Điều khiến nàng ngạc nhiên là... nơi này không tối như tưởng tượng, ngược lại còn có thể nhìn rõ khung cảnh xung quanh.
Dù gọi là "địa quật" nhưng nàng chẳng thấy đỉnh hang đâu, phía trên lờ mờ như một bầu trời mờ tối, chỉ là... không có mặt trời.
Dưới đất mọc đầy cây khô héo, không biết đã trải qua bao năm tháng, có mấy cái thậm chí hóa thành ngọc.
Ngoài cây cối còn có vô số tảng đá hình thù kỳ dị.
Bùn đất thì toàn màu đỏ sậm, trông như bị má/u nhuộm vậy.
Phượng Khê đảo mắt một vòng, không thấy bóng dáng Khư thú đâu, liền hỏi:
“Khư thú đâu rồi?”
Gã râu quai nón vội vàng đáp lấy lòng:
“Khư thú bình thường không lảng vảng ở cửa đâu, phải đi sâu vào mới có khả năng gặp.”
Phượng Khê gật đầu nhẹ:
“Vậy thì đi thôi!”
Đám phạm nhân đi trước dẫn đường, Phượng Khê với Quân Văn tay chắp sau lưng đi phía sau như đang tuần tra kiểm tra, nếu ai không biết chắc tưởng hai người là ngục tốt thật.
Đi chưa được bao lâu, từ không trung bỗng rơi "bịch" xuống một con quái vật đầy m/áu me.
Hình thù của nó... gắng lắm mới liên tưởng được tới con nhện, nhưng là phiên bản đáng sợ hơn nhiều: vừa gớm, vừa tanh, vừa kinh dị.
Nước miếng nó nhỏ tong tong xuống đất, chỗ nào chạm vào là đất sôi sùng sục, ăn mòn ngay tức khắc, đúng kiểu độc tố hàng khủng.
Đám phạm nhân không hẹn mà cùng: lùi!
Cả đám đồng loạt giật lùi về sau, ý đồ rõ ràng: định đem Quân Văn và Phượng Khê nhét ra trước làm mồi nhử Tri Chu Khư Thú.
Ai dè vừa quay đầu lại…
Hai người kia đã chạy mất dép từ đời nào, chỉ còn lại hai cái chấm đen tít tắp đằng xa.
Đám phạm nhân: “…”