561. Bản thể đâu mất rồi?!
Hoàng Phủ Văn Liêm giờ đây hối hận đến mức ruột gan đều muốn tự đào hố chôn mình!
Nếu biết trước con nhóc kia là một tai họa di động thế này, có cho vàng hắn cũng không dám đưa nàng theo về!
Ngay cả thiên lôi cũng bị nàng chọc cho nổi giận, nàng đúng là có bản lĩnh thật đấy!
Loại người khác gây họa dưới đất thì thôi, đằng này nàng chơi lớn, chuyên gây chuyện với ông trời!
Chỉ tiếc, hắn còn chưa kịp dằn vặt xong thì mặt đất dưới chân đã bắt đầu sụp lở!
Sơ sẩy một chút là bị chôn sống như chơi!
Hoàng Phủ Văn Liêm vội vã kéo theo Hoàng Phủ Nghiêu và mấy người chạy bán sống bán ch/ết.
Vừa chạy vừa tức điên, “Cái con nha đầu Phượng Khê ch/ết tiệt kia chạy kiểu gì mà nhanh như quỷ vậy? Mới quay đi đã mất hút!”
Nếu không phải tiếng sấm còn đang rền vang, hắn thật sự nghi nàng đã chui xuống đất trốn rồi!
Quả thực thì Phượng Khê bây giờ đúng là đang chạy vắt giò lên cổ!
Không chạy nhanh thì thành bánh nướng mất!
Một phần là nàng chạy nhanh thật, phần khác là nhờ có “Lược Nguyệt Đạp Vân” tăng tốc.
Nhìn thấy bản thân đã bỏ xa Hoàng Phủ Văn Liêm, Phượng Khê vừa chạy vừa quay đầu gắt lên với cục sấm sét đang ngồi chễm chệ trên đầu mình, chính là "Lôi Kiếp" nạp điện:
“Ngươi bị điên à?! Bản thể nhà ngươi có chuyện gì mà cứ đòi phách ta vậy hả?!”
Lôi Kiếp cũng thấy mờ mịt y như vậy.
Theo lý thuyết, là phân thân thì nó phải cảm nhận được tâm trạng của bản thể chứ, thế mà từ lúc rớt vào Ma giới đến giờ, nó hoàn toàn mất sóng!
Gần sát thế này rồi mà vẫn không bắt được tín hiệu gì luôn!
Nó đoán chắc là do lượng điện trong người ít quá, phải nạp đầy mới nối lại liên kết được.
Nhưng mà… Phượng cẩu bị phách một cái không phải chuyện quá bình thường à?
Mấy cái trò mèo nàng bày ra từ trước đến nay, bị sét đánh tám trăm lần mỗi ngày còn chẳng oan!
editor: bemeobosua
Phượng Khê thấy Lôi Kiếp nằm im re như xác c/hết, bực mình giật nó khỏi đầu mình:
“Cút! Cút xa bao nhiêu thì cút!”
Ai ngờ nó chả thèm để ý, quay vòng vòng rồi bay trở lại… tiếp tục bám trên đầu nàng hút điện.
Phượng Khê sững người. Con hàng này đúng là lì như đỉa!
Thế là nàng lấy ra sợi dẫn lôi tuyến đã lâu không dùng, một đầu buộc lên Lôi Kiếp, đầu còn lại thò ra khỏi lỗ thủng.
Lúc lắc, lúc lắc...
Đoàng!!!
Một tia sét bổ thẳng xuống, đánh trúng ngay dây dẫn!
Lôi Kiếp lập tức căng phồng một vòng, điện lực trào dâng.
Cùng lúc đó, Phượng Khê cũng hét lên một tiếng bi thảm rung cả trời đất:
“Aiiii daaaa! Đánh ch/ết ta rồi á!!”
Lôi Kiếp: “………”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-561.html.]
Ngươi là diễn tinh đúng không?!
Rõ ràng sét không đánh vào ngươi, ngươi diễn cái gì?!
Nếu ta còn liên lạc được với bản thể, mấy trò diễn xiếc này của ngươi chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ!
Một tia sét nữa giáng xuống, lại bị Lôi Kiếp hấp thu nốt.
Điện lực căng tràn, Lôi Kiếp lập tức hồi sinh như được buff máu!
Nó nhanh chóng thử kết nối lại thần thức với bản thể… nhưng thử hoài thử mãi, vẫn không thành công.
Nó bắt đầu hoảng.
“Lạ vậy chớ?! Không phải bản thể ta… đứt dây thần kinh rồi chứ?!”
Lo lắng, nó vội chui ra khỏi lỗ thủng, nhìn lên trời.
Trên không, một cụm mây đen to tổ chảng đang lơ lửng, sấm chớp đì đùng, điện từ phát ra ken két rung động.
Lôi Kiếp vừa nhìn đã thấy là lạ.
“Khoan đã… cái mây này không phải bản thể của ta?!”
Ủa rồi cái đám mây này từ đâu ra vậy?!
Trên đời này không phải chỉ có một mình ta là Lôi Kiếp thôi sao?! Làm gì có hàng nhái?!
Chưa kịp định thần thì đám mây đen phát hiện ra nó.
RẦM! Một luồng lực mạnh kinh hoàng quét tới, kéo nó bay thẳng lên trời!
Lôi Kiếp vùng vẫy điên cuồng, nhưng hoàn toàn vô dụng, không nhúc nhích được chút nào.
Ngay lúc nó tưởng đời mình tàn rồi, một luồng lực kéo từ dưới truyền tới.
Nó cúi đầu nhìn…
Là Phượng Khê đang trợn mắt, cắn răng kéo sợi dây dẫn lôi!
Lôi Kiếp xúc động muốn rơi nước mắt:
“Không hổ là linh sủng ta dạy dỗ! Thời điểm then chốt thật biết bảo vệ ta!”
Nhưng… tay chân nhỏ xíu của nàng thì làm gì được mây đen trên trời chứ?
Không khéo nàng bị lôi theo lên trời luôn!
Nghĩ vậy, Lôi Kiếp định gỡ dây thoát thân.
Với năng lực của nó thì dễ như ăn kẹo, lúc trước bị trói cũng chỉ là giả vờ chơi với nàng thôi.
Nhưng đúng lúc ấy…
Con heo vàng không biết từ đâu xông ra, dùng móng heo giúp Phượng Khê kéo dây.
Đừng coi thường, tuy bình thường nó chỉ biết ăn, nhưng lúc nguy cấp vẫn đáng tin ghê gớm!
Nhờ phối hợp ăn ý giữa hai chủ tớ, cuối cùng Lôi Kiếp bị kéo về lại đường hầm.
Phượng Khê không buồn hỏi han gì, xách thẳng Lôi Kiếp lên, quay đầu bỏ chạy tiếp.
Heo vàng cảm thấy mình nên góp chút sức…
Thế là giơ móng heo…
Đạp Phượng Khê một cú.
“Đi nhanh lên giùm cái!”