Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 555

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:49:54
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

555. Đến nằm mơ ta cũng không thể mê sảng đến mức nói ra câu đó.

Phượng Khê thấy thanh Thương Khung kiếm này cũng ra gì phết, nhưng để chắc ăn, nàng vẫn quyết định đưa cho Hoắc trưởng lão xác nhận lại. Được một cái gật đầu chắc nịch.

Thế là nàng lén liếc sang ra hiệu với Tiêu Bách Đạo.

Tiêu Bách Đạo lập tức hiểu ý.

Có điều, ngoài mặt vẫn giữ vẻ khó chịu như bị ai nợ tiền.

“Đại trưởng lão à, thanh kiếm này đúng là không tệ, nhưng ngài cũng biết Huyền Thiên Tông bọn ta có Vạn Kiếm Bích, linh kiếm đối với bọn ta mà nói cũng không phải thứ gì quý giá cho cam.”

Hoàng Phủ Văn Liêm: “……”

Không phải thứ gì quý giá?!

Ông đây không sợ gió lớn táp bay cái lưỡi của ngươi à?!

Mấy chục thanh linh kiếm các ngươi treo trên Vạn Kiếm Bích, gộp lại còn chẳng bằng Thương Khung kiếm của lão tử đâu!

Hắn bực bội rót linh khí vào Thương Khung kiếm, lập tức thân kiếm toả ra một làn ánh sáng lam âm u, lạnh lẽo.

Xung quanh, đám linh kiếm người khác bắt đầu nhốn nháo, như thể có cảm ứng, nếu không nhờ thần thức áp chế, chắc đã "vo ve" vang trời rồi.

Hoàng Phủ Văn Liêm trong lòng cười lạnh:

Đấy, thấy sự bất phàm của Thương Khung kiếm chưa?!

Huyền Thiên Tông các ngươi mà ôm được thứ này về, đúng là mộ tổ bốc khói, vận may nở hoa!

Thế mà còn làm bộ làm tịch, ra vẻ chẳng buồn để tâm?

Đúng là ăn được còn ra vẻ cao sang!

Hắn còn đang đắc ý thì ánh sáng lam của Thương Khung kiếm bỗng tắt phụt, rồi bắt đầu run bần bật.

Nếu không phải Hoàng Phủ Văn Liêm nắm chặt lấy, chắc thanh kiếm đã nhảy khỏi tay chạy mất rồi.

Tiêu Bách Đạo nhíu mày:

“Đại trưởng lão, chẳng lẽ thanh kiếm này có vấn đề? Không thì sao lại rung như lên cơn thế kia? Không việc gì mà cũng run run bần bật?”

Hoàng Phủ Văn Liêm cố gắng mở miệng:

“Rèn… vang… tiêu ~~~ chưởng… chưởng… môn… môn…”

Thực ra lão không hề định nói như thế, nhưng Thương Khung kiếm run quá dữ dội khiến lời nói của hắn cũng run theo!

Hắn đành phải nhét lại kiếm vào hộp, đậy nắp, lúc này mới hết rung.

Thở sâu một hơi, hắn nói:

“Tiêu chưởng môn, ta cũng không biết vì sao nó lại như thế, nhưng ta thề có trời, Thương Khung kiếm này chính là trấn gia chi bảo của Hoàng Phủ thế gia ta!

Nếu không phải lần này thành tâm chuộc lỗi với quý tông, chúng ta quyết không lấy ra!”

Nói đến đây lại trưng ra vẻ đau lòng:

“Nếu các vị vẫn không hài lòng, thì thật sự… nhà ta cũng chẳng còn món nào ngon hơn để biếu.”

Tiêu Bách Đạo vừa nghe liền hiểu, Hoàng Phủ thế gia sắp đến ranh giới nhịn không nổi rồi.

Ông thở dài:

“Thôi, tuy rằng Huyền Thiên Tông chúng ta cũng chẳng thiếu mấy món này, nhưng để tránh dân chúng Nam Bắc hai vực lâm cảnh nước sôi lửa bỏng, chuyện trước đây, ta tạm gác lại vậy!”

Theo lý mà nói, chuyện đã kết thúc, Hoàng Phủ Văn Liêm nên vui chứ.

Thế mà lại chẳng cười nổi.

Bởi từ lúc bước vào Huyền Thiên Tông, ông ta liên tục bị dắt mũi, đến mức phải lôi cả bảo vật trấn gia ra đường hoàng như hàng chợ.

Càng khiến ông tức nghẹn là, thằng cháu Hoàng Phủ Nghiêu nhà mình cứ dán mắt nhìn Phượng Khê mãi không rời!

Cái kiểu nhìn cả trăm lần mà không chán là sao?!

Ở Nam Vực thì đúng là một thằng nghiêm túc, chẳng ham nữ sắc, thế mà giờ gặp Phượng Khê lại như bị trúng bùa!

Tuy phải công nhận con bé kia nhìn cũng khá, nhưng có đến mức làm người ta lú vậy không?

Còn Hoàng Phủ Nghiêu, chính hắn cũng thấy lạ:

Tại sao ta lại thấy Phượng Khê quen quen vậy trời?

Điểm đáng sợ nhất là cứ nhìn thấy nàng là lại muốn… quỳ!

Tuy lần này không quá dữ dội, nhưng vẫn có chút khó kiểm soát.

Phượng Khê dĩ nhiên đã để ý đến ánh mắt nóng bỏng kia, dù sao thì tên này trước kia cũng từng là “áo khoác nhỏ” dưới trướng nàng. Nhưng lúc này tâm trí nàng đều đổ dồn vào thanh… Mộc Kiếm.

editor: bemeobosua

Mộc Kiếm lúc này cảm thấy mình quá ngầu, quá đỉnh, quá đẹp trai!

Sau bao ngày co đuôi ẩn mình, cuối cùng cũng có cơ hội lên sân khấu ra oai!

Thương Khung kiếm mà đòi làm lão đại á?

Mơ đi nha!

Ta dọa ch/ết ngươi giờ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-555.html.]

“Chủ nhân, vừa nãy ta diễn được không?

Giờ chúng ta đã quay lại Nhân tộc rồi, ta có thể thoải mái ló mặt chưa?

Không có việc gì, để ta ra ngoài hít thở tí cũng được mà?

Bay giờ ta bay giỏi hơn nhiều, về sau ngài khỏi cần cột dây lưng nữa, ta đảm bảo không làm người rơi ch/ết đâu!”

Phượng Khê: “……”

Lúc này, Tiêu Bách Đạo cho người dọn tiệc lên.

Bên ngoài thì đã giảng hòa xong, giờ đến khúc làm tròn lễ nghi chủ nhà.

Nhưng Hoàng Phủ Văn Liêm làm gì có tâm trạng ăn uống? Chỉ cầm đũa gắp qua loa rồi ngồi ngây như tượng đá.

Ông ta ở Huyền Thiên Tông chẳng khác nào ngồi trên bàn chông, chỉ mong tiệc tàn cho nhanh còn rút về.

Ngay lúc đó, Phượng Khê bưng chén trà tung tăng tiến lại:

“Đại trưởng lão à, lần trước ngài đến, ta đã thấy ngài là người tốt, giờ càng thấy hợp ý hơn!

Ta lấy trà thay rượu, kính ngài một ly!”

Bị phát thẻ “người tốt” bất ngờ, Hoàng Phủ Văn Liêm: “……”

Không dám từ chối, đành chạm môi vào chén cho có lệ rồi đặt xuống.

Không ngờ Phượng Khê vẫn đứng đó, cười tươi rói:

“À phải, lần trước ngài còn nói với Tứ sư huynh nhà ta, chỉ cần huynh ấy chịu quay về Hoàng Phủ thế gia, thì sẽ được làm gia chủ đời kế tiếp. Câu đó còn tính không?”

Hoàng Phủ Văn Liêm: “……”

Ta thà nằm mơ cũng không dám nói nhảm đến vậy!

“Chắc là ngươi nhớ nhầm rồi. Lúc đó ta nói là Viêm Nhi có tư cách trở thành người kế vị, chứ đâu phải chắc chắn là gia chủ đời kế tiếp.”

Phượng Khê vỗ trán:

“À vậy chắc ta nhớ nhầm rồi. Nhưng chuyện ông ngoại của Tứ sư huynh còn sống là thật đúng không?”

Hoàng Phủ Văn Liêm giật mình.

Cô nương này sao tự nhiên nhắc tới ông ngoại của Cảnh Viêm?

Chẳng lẽ thằng nhỏ đó đã bắt đầu d.a.o động?

Nghĩ kỹ thì cũng hợp lý. Trước đây Bắc Vực yếu thế, nó không dám về sợ bị giày vò, giờ tình hình thay đổi rồi, có lẽ bắt đầu nghĩ lại.

Con người mà, ai chẳng khát khao tình thân.

Nếu đúng là thế, thì chuyến đi này quá lời rồi!

Ông ta vội vàng nói:

“Dĩ nhiên là thật! Không chỉ ông ngoại nó còn sống, mà cả bà ngoại và hai cậu đều mạnh khỏe! Cả nhà vẫn luôn chờ nó về thăm!

Sao? Ý ngươi là Viêm Nhi muốn gặp lại họ?

Nếu vậy thì cứ đi cùng ta về Nam Vực, có ta hộ tống, đường đi cũng yên tâm hơn.

Đến nơi rồi, nó muốn ghé thăm thì cứ ghé, không thì thôi, ta không ép.”

Phượng Khê lập tức đáp:

“Vậy để ta hỏi thử Tứ sư huynh đã, nếu huynh ấy đồng ý rồi, ta sẽ quay lại báo ngài một tiếng.”

Nói xong, nàng lại tung tăng bỏ đi.

Hoàng Phủ Văn Liêm giờ khỏi cần ăn nữa, cứ dán mắt về phía bàn Phượng Khê, trông như… hòn vọng phu!

Chỉ thấy Phượng Khê thì thầm gì đó với Cảnh Viêm, cậu ta cúi đầu, mãi không nói gì.

Ông ta ngồi không yên, căng như dây đàn.

Cuối cùng cũng thấy Cảnh Viêm gật đầu.

Trong lòng Hoàng Phủ Văn Liêm lập tức mừng rỡ.

Thành công rồi!

Quả nhiên, Phượng Khê quay lại hớn hở nói:

“Đại trưởng lão, Tứ sư huynh nhà ta đồng ý đi cùng ngài về Nam Vực, nhưng huynh ấy chỉ đi thăm ông ngoại thôi, không phải về Hoàng Phủ thế gia.”

Hoàng Phủ Văn Liêm vội đáp:

“Tất nhiên rồi! Sự việc tới nước này, chúng ta sao ép được? Tự nguyện là chính!”

Hề hề, chỉ cần nó đặt chân đến Nam Vực, đến lúc đó còn không phải do ta định đoạt sao!

Phượng Khê chớp chớp mắt:

“Có điều… ta không tin lời ngài lắm, nên ta cũng đi cùng Tứ sư huynh cho chắc, đề phòng huynh ấy bị người ta làm hại.”

Hoàng Phủ Văn Liêm mừng rỡ xen lẫn hoảng hốt.

Con nha đầu ch/ết tiệt kia lại muốn tự mình chui đầu vào lưới ư?

Trên đời còn có chuyện tốt thế này sao?!

Loading...