Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 530
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:01:15
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
530. Cái đầu bự của ông suýt nữa bay luôn!
Huyết Phệ Hoàn trừng mắt liếc Phượng Khê:
“Ngươi không phải không biết, cái thân thể trước kia của ta chẳng qua là con rối. Ta sợ người ta phát hiện manh mối, nên bày ra chiêu ‘thi thể tan biến, chỉ còn bộ y phục’.
Cho nên, trong mộ kia chỉ chôn có bộ đồ.
Giờ thì ta ngay cả con rối cũng không điều khiển nổi, ngươi có phù bảo không?
Lấy ra ta coi thử, ta chọn cái nào hợp ý thì gắn thần hồn vô đó dưỡng tạm cũng được.”
Phượng Khê ngớ người: Có thể làm vậy luôn hả?!
Nàng lấy toàn bộ phù bảo trong nhẫn trữ vật ra, có đồ của 24 vị sư phụ cho, có cả mấy cái nàng tự họa vẽ luyện ra.
Huyết Phệ Hoàn đảo mắt nhìn một vòng, chỉ tay:
“Lấy cái phù bảo giáp rồng kia đi! Tuy trình độ chế tác có hơi... gà, nhưng nhìn cũng hợp khí chất của ta.”
Phượng Khê: “……”
Sài lão đầu: “……”
Phượng Khê dè dặt: “Gia gia, người chắc chắn muốn cái này à? Cái đó là con tự tay luyện ra đó…”
Huyết Phệ Hoàn bĩu môi:
“Ta đoán cái là biết ngay ngươi luyện ra, nhìn một cái là biết chưa tới nơi tới chốn. Nhưng mà ánh kim lấp lánh, trông còn tàm tạm.
Ta là người thích nổi bật!
Thứ này hợp phong cách của ta!”
Phượng Khê chớp mắt: “Gia gia, người không định suy nghĩ lại lần nữa sao?”
Huyết Phệ Hoàn bắt đầu mất kiên nhẫn: “Ngươi dài dòng lắm đó! Lấy cái này luôn đi!”
Phượng Khê thấy ông không chịu nghe lời khuyên, bất đắc dĩ kích hoạt giáp rồng phù bảo kia.
Huyết Phệ Hoàn gắt gỏng: “Ta chỉ muốn nhập hồn vô phù bảo thôi, ngươi kích hoạt nó làm gì…”
Còn chưa nói dứt câu, trước mắt hắn đột nhiên hiện ra... một con heo vàng.
Nó nhìn Phượng Khê, ra sức lắc đầu ve vẩy đuôi, y như cún nịnh.
Huyết Phệ Hoàn cứng họng: Cái đầu bự của ông suýt nữa bay luôn!
Không đúng! Đây không phải phù bảo giáp rồng sao?! Sao lại chui ra... một con heo?
Còn nịnh đến vậy???
Lại nghĩ tới câu “hợp khí chất” lúc nãy mình vừa nói, thôi xong, mất mặt tới ông bà cố!
Phượng Khê thì cuống cả lên, lo con heo vàng này cắn luôn thần hồn của Huyết Phệ Hoàn. Dù gì nó cũng từng gặm cả xúc tu quái vật cơ mà!
Bằng không nàng đã chẳng thèm kích hoạt làm gì, chỉ ước ông già này bẽ mặt chơi.
Đang nghĩ ngợi, con heo vàng đã lạch bạch bò lên mộ, dí mũi vào thần hồn của Huyết Phệ Hoàn đánh hơi loạn xạ.
editor: bemeobosua
Phượng Khê thậm chí còn thấy nó… chảy nước dãi.
Nàng vội móc ra một xấp ma phù, con heo vàng mới tiếc nuối liếc Huyết Phệ Hoàn một cái rồi chạy đi gặm ma phù.
Huyết Phệ Hoàn và Sài lão đầu cùng nhau há hốc mồm!
Cái... cái thứ gì đây trời?!
Còn biết ăn cả ma phù nữa?!
Huyết Phệ Hoàn rùng mình: Lúc nãy cái thứ quái vật đó hình như định ăn thần hồn của ông!
Ông suy nghĩ lại rồi.
Thôi, ở lại tổ lăng cho lành!
Không khéo vài bữa bị nó cắn mất cái đầu thật!
Ông già này còn muốn sống!
Đúng lúc này, Phượng Khê rút thêm một túi phù bảo ra, cười toe:
“Gia gia, con còn nguyên một bao phù bảo heo vàng giống vậy nè, người chắc chắn muốn chọn cái này không?”
Huyết Phệ Hoàn lập tức lắc đầu như trống bỏi, đầu ông to, nhưng không muốn bay nha!
Ông trừ phi não có vấn đề mới chọn cái phù bảo heo vàng đó!
Ông nghiêm túc lại: “Trên người ngươi có Huyết Ma lệnh đúng không? Ta nhập hồn vô cái đó đi!”
Phượng Khê: “……”
Không trách được Sài lão đầu còn sống khỏe mạnh, còn gia gia tiện nghi này của nàng thì thành… hồn ma.
Cái vận khí này, chọn phù bảo chọn trúng heo, giờ lại muốn chui vào Huyết Ma lệnh, chẳng lẽ định để Tiểu Hắc Cầu hút trụi không còn gì?!
Ngươi tu ma khí còn chưa đủ nó dùng tăm xỉa răng!
Nhưng mà giờ nàng là Thánh cô, cũng có thể kiếm Huyết tộc trưởng xin một cái Huyết Ma lệnh cấp cao.
Nghĩ thế, nàng quay sang Huyết Thiên Tuyệt:
“Gia gia, cái Huyết Ma lệnh này cấp thấp quá, con đi xin cái xịn hơn, người chờ chút nha!”
Nói rồi tung tăng đi tìm Huyết tộc trưởng.
Vị này vốn đã được Phượng Khê tặng lễ khủng, giờ đối nàng một câu cũng không dám trái ý. Không những cho nàng lệnh bài, còn là cấp cao nhất luôn!
Huyết tộc trưởng tính toán rất rõ ràng: Con bé này đã bái 24 sư phụ, tiền đồ vô lượng, lấy lòng nó chỉ có lợi không có hại.
Chọc giận nó? Đám sư phụ kia chắc chắn lột da ông mất!
Phượng Khê cầm Huyết Ma lệnh quay lại, "bịch" một cái quỳ xuống đất, cung kính dập đầu:
“Gia gia, cháu gái đến đón người đây!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-530.html.]
Từ nay về sau, cháu chính là mắt của người, tai của người, chân của người!
Chỉ cần con còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không để người rơi vào hiểm cảnh!”
Huyết Phệ Hoàn không ngờ nàng lại trịnh trọng như vậy, ánh mắt chân thành khiến ông già cảm động tới cực điểm.
Nếu nói lúc trước ông còn có chút tính toán lợi dụng, thì giờ đây, thật lòng coi nàng là cháu gái ruột!
Tiếc là ông hiện giờ là hồn ma, cảm động cỡ nào cũng không khóc được.
Ông hít sâu một hơi, nhập hồn vào Huyết Ma lệnh.
Phượng Khê đứng dậy, cung kính hỏi:
“Gia gia, còn gì dặn dò không? Không thì con xin phép cất người vô nhẫn trữ vật.”
“Không có chi hết. Ta cũng mệt rồi. Có gì để sau đi!”
Phượng Khê lập tức thu lệnh bài vào nhẫn.
Sau đó quay sang hỏi Sài lão đầu:
“Nhị gia gia, người thấy gia gia của con cũng đâu có tệ? Hay người cũng thử vô nhẫn trữ vật luôn ha?”
Sài lão đầu: “Cút!”
Ông không định thô lỗ, nhưng không nhịn được nữa.
Con nha đầu này đúng là có bản lĩnh chọc ông tức ch/ết!
Phượng Khê cười hì hì:
“Nhị gia gia, con chỉ là thổ lộ lòng trung thôi mà, sao người lại cáu dữ vậy!
À phải, người với ông nội của con thân nhau, có gì cần dặn con không?”
Sài lão đầu nghiêm túc ngay:
“Gia gia ngươi tính tình quái gở, nói năng chả theo hệ thống nào hết, lời ông ta nói ngươi cứ phải phân biệt rõ. Đừng ai nói gì cũng tin sái cổ.
Ngươi không phải còn giữ phù truyền tin ta cho sao? Có gì cứ hỏi ta, ta đáng tin hơn lão kia gấp mười!”
Ngay lúc đó, thần thức của Phượng Khê vang lên tiếng Huyết Phệ Hoàn:
“Cháu gái ngoan, mau thả ta ra, để ta xử lý lão già c/hết tiệt này một trận!”
Phượng Khê: (???)
Châm ngòi thành công!
Muốn hợp tác ngăn ta nhận gia gia? Cho các ngươi đánh nhau trước đã!
Nàng dịu dàng khuyên:
“Gia gia à, cái gọi là ‘lời sau lưng là lời thật lòng’, không bằng người cứ nghe thử Nhị gia gia con nói gì thêm nha~”
Huyết Phệ Hoàn ngẫm thấy có lý, tạm thời im lặng không lên tiếng nữa.
Phượng Khê quay sang Sài lão đầu:
“Nhị gia gia, con thấy gia gia con cũng rất đáng tin mà. Như kế hoạch sai con xuống Nam Vực, con thấy rất hay đó chứ?”
Sài lão đầu bĩu môi: “Cái đó ai có đầu đều nghĩ ra được. Chẳng qua ta lười nói mà thôi.
Thôi, ta cũng không thèm chấp lão ta làm gì. Nhưng con nhớ kỹ, lời lão nói đừng có tin hết, tin ta là đủ rồi.”
Lời này tuy có chút thù riêng, nhưng cũng thật lòng lo cho Phượng Khê.
Ông hiểu quá rõ Huyết Phệ Hoàn là thể loại người gì!
Nếu không phải đảo chủ giữ lại, ông ta đã sớm bị đuổi khỏi Lang Ẩn Uyên!
Nhìn cái bộ dạng hiện tại... còn đáng lo hơn khi xưa.
Phượng Khê mà học tính tình ông ta, thế nào cũng gây đại họa!
Sau đó, hắn liền nghe thấy giọng của Huyết Phệ Hoàn gầm lên như sấm dậy:
“Ngươi giỏi lắm đó, Nguyên Vấn Thiên! Ta coi ngươi là bạn tốt, thế mà ngươi dám sau lưng dựng chuyện vu vạ cho ta à?!
Ta làm chuyện hồ đồ thì nhận, nhưng nói ta làm việc chẳng có tí kết cấu gì là vu khống trắng trợn rồi đó!
Nếu ta thật sự làm việc không đầu không đuôi, giờ này còn đứng đây nói chuyện với ngươi chắc?! Ta sớm tèo từ tám kiếp trước rồi!
Giờ thì ta hiểu rồi, ngươi rõ ràng là ganh tị vì ta rước cháu gái trước nên mới đứng sau mà dựng chuyện bôi nhọ ta!
editor: bemeobosua
Cháu gái ngoan à, con có biết không, cái tên Nguyên Vấn Thiên này nhìn qua tưởng đạo mạo đàng hoàng, chứ bụng dạ toàn là chuyện nam nữ ong bướm cả đấy!
Hồi trước hắn ra ngoài rèn luyện còn từng dính líu với một người bên Nam Vực cơ mà…”
Chưa kịp nói hết câu, Sài lão đầu đã nổi trận lôi đình, quát lớn:
“Đủ rồi! Huyết Phệ Hoàn! Ngươi mà còn nói nhăng cuội nữa, ta cắt áo đoạn nghĩa với ngươi luôn!”
Huyết Phệ Hoàn thấy ông thật sự nổi khùng thì vội vàng ha hả cười chữa cháy:
“Ta có nói gì đâu? Sao ngươi nóng vậy chứ?
Được rồi, được rồi, ta ngậm miệng! Chúng ta coi như huề, ai cũng đừng truy ai nữa!”
Nói xong, lén dùng thần thức nhắn với Phượng Khê:
“Mau nhét ta lại vào nhẫn trữ vật đi, ta sợ lão già này mà điên lên là lộng ch/ết ta thật đó!”
Phượng Khê: “……”
Tính ra cũng chỉ là có chút phong lưu thôi, có cần phải nghiêm trọng đến mức đó không?
Mà càng như thế nàng lại càng tò mò hơn.
“Gia gia ơi~ Nói nhỏ con nghe, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
“Không có gì hết! Ta bịa đó! Toàn nói nhảm thôi! Trẻ con đừng có hóng chuyện người lớn!”
Phượng Khê thấy hắn đã quyết tâm không nói, cũng không ép nữa.
Chỉ là không ngờ, thì ra hồi trẻ Sài lão đầu cũng từng là một kẻ si tình cơ đấy!