Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 485
Cập nhật lúc: 2025-06-15 15:45:00
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
485. Gia gia ngươi có khỏe không?
Sài lão đầu thấy hắn tỉnh, có hơi kinh ngạc, rồi cũng tiện tay nhét cho một viên đan dược.
Quân Văn: “……”
Trước khi ngất, hắn còn lờ mờ nghe được Sài lão đầu hỏi Phượng Khê:
“Ngươi nói thử xem, thế nào mà gọi là ‘thú vị’?”
Phượng Khê cười tủm tỉm:
“Tuy con đã động viên tinh thần cho bọn họ, nhưng bọn họ vẫn sợ Vô Vi thất tử đến run cằm, cứ như là một ngọn núi cao không thể vượt. Bây giờ bị truy sát tới lui trong ảo cảnh, cảm nhận đủ các thể loại sợ hãi và tuyệt vọng, lâu dần ch/ết nhiều thành quen.
Chờ đến khi thực chiến với Vô Vi thất tử, đảm bảo sẽ không còn sợ sệt nữa. Chiêu của người gọi là ‘vào chỗ ch/ết mới mong sống sót’!
Hơn nữa, ai mà bị người truy sát đi truy sát lại, trong lòng chẳng sinh ra oán khí? Có oán khí thì có động lực, đảm bảo sau này bọn họ đánh liều như thiêu thân, chỉ sợ trong thực chiến lại bị Vô Vi thất tử đè xuống đất mà chà!
Nói tóm lại, kế này của người là đỉnh của chóp!”
Nói xong, nàng nhìn Sài lão đầu bằng ánh mắt chờ khen thưởng.
Sài lão đầu hừ lạnh:
“Chỉ hiểu được một, không biết được hai! Ngỡ mình thông minh lắm!
Ta để bọn họ vào ảo cảnh, chủ yếu là để bọn họ quen thuộc công pháp và chiêu thức của Vô Vi thất tử, khỏi đến lúc đánh thật lại trở tay không kịp! Mấy lời ngươi vừa nói chẳng qua chỉ là hiệu ứng phụ!”
Phượng Khê nghe vậy, vẻ mặt hối lỗi:
“Người nói đúng… Là con thiển cận…”
Ai… nàng sống thật khổ quá đi mà!
Vì mặt mũi của lão gia tử, nói chuyện chỉ dám nói nửa câu!
Nhưng mà… lão gia tử thật đúng là lợi hại! Đây chẳng phải là mô phỏng chiến trường sao?!
Cái gọi là "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng", cho dù Quân Văn bọn họ có yếu đi nữa, sau vài hiệp cũng mò ra được vài sơ hở của địch nhân.
Phượng Khê lập tức nóng lòng muốn thử: “Lão gia tử, người cũng cho con vào ảo cảnh đi! Con cũng muốn ch/ết một lần thử xem!”
Sài lão đầu: “……”
Ta cũng muốn đưa ngươi vào lắm, có điều thần thức của ngươi mạnh quá, chẳng mấy chốc là xuyên ảo cảnh mà ra.
Có điều không chịu nổi nàng quấn lấy năn nỉ, ông đành đưa cho nàng ba viên đan dược, sau đó bố trí ảo cảnh.
Đan dược này có thể khiến thần thức thả lỏng, tiện cho việc bị ảo cảnh cuốn vào.
Lần này Phượng Khê đặc biệt dặn dò năm cây linh căn trong đan điền: không được hấp thu dược hiệu! Nếu dám cản trở nàng đi tìm ch/ết, nàng sẽ khiến bọn nó sống không bằng c/hết!
Năm cây linh căn: “……”
Ngươi thích ch/ết thì đi ch/ết xa một chút!
Sài lão đầu toát mồ hôi hột cả đầu, cuối cùng cũng thành công đẩy Phượng Khê vào trong ảo cảnh.
Phượng Khê ở trong ảo cảnh gặp Vô Vi thất tử, nhưng không hiểu sao nhìn kiểu gì cũng thấy giống bóng dáng của Sài lão đầu.
Trong lòng nàng nghi hoặc: Chẳng lẽ Vô Vi thất tử là Sài lão đầu biến ra?
Nàng nhớ mang máng là mình phải giao đấu với Vô Vi thất tử, nhưng nghĩ kỹ lại chẳng nhớ được gì rõ ràng, thế là cứ mơ mơ màng màng lao vào đánh.
Nàng dùng tiểu giày đạp chế/t Xích Diện.
Dùng ma phù nổ c/hết Chanh Diện.
Dùng độc đan hạ độc Hoàng Diện.
Dùng miệng… chửi ch/ết Lục Diện.
Chẳng mấy chốc nàng phát hiện, đám Vô Vi thất tử này ch/ết xong rồi… vẫn có thể sống lại.
Thế là nàng tiếp tục một vòng m.á.u tẩy, đánh xong một lượt rồi đánh lại, rồi lại đánh tiếp…
Đánh mãi… nàng dần dần tỉnh táo lại.
À, thì ra đây là ảo cảnh à!
Sau đó, tỉnh luôn.
Nàng ai oán liếc nhìn Sài lão đầu:
“Người không phải nói trong ảo cảnh là Vô Vi thất tử sao? Sao con thấy như Vô Vi thất phế (bảy phế vật) vậy? Con gi/ết bọn họ tới mười tám lượt!”
Sài lão đầu: “……”
Ông thật sự hết cách!
Thần thức nàng quá mạnh, dù miễn cưỡng kéo vào ảo cảnh, hiệu quả vẫn suy giảm nghiêm trọng, khiến nàng mặc sức tung hoành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-485.html.]
Phượng Khê cũng tạm thời từ bỏ ý định vào lại ảo cảnh, chờ Quân Văn với đám người kia ra rồi hỏi thăm cũng được.
Sài lão đầu uống một ngụm rượu, do dự một chút rồi hỏi:
“Gia gia ngươi… dạo này vẫn khỏe chứ?”
Phượng Khê liếc nhìn ông:
“Khá tốt, nằm bò trong mộ nghỉ dưỡng rất ổn. Nếu buồn thì trèo lên mộ phần hít gió trời.
Chỉ có điều tấm bia mộ kia khắc văn không đúng sự thật cho lắm, nói lão nhân gia suýt chút gây đại họa…
editor: bemeobosua
Lừa người trắng trợn! Rõ ràng là đã gây ra đại họa ngập trời!
Chờ con về sẽ cho sửa lại, để người ch/ết được nhắm mắt!”
Sài lão đầu không nói hai lời, đá nàng cái bõm xuống hồ.
Cái đồ nha đầu ch/ết tiệt! Miệng ch/ó không thể mọc ngà voi!
Phượng Khê từ dưới hồ bò lên, thấy Sài lão đầu một ngụm tiếp một ngụm chuốc rượu, trong lòng suy nghĩ:
Nhìn thái độ của ông, hình như có chuyện xưa với gia gia ta… Là tình thâm ý trọng, hay là kẻ địch cả đời tôn trọng lẫn nhau?
Nàng nghiêm túc nói:
“Lão gia tử, vừa rồi con nói giỡn thôi!
Nhưng… gia gia con quả thật rất để tâm tới dòng khắc văn ấy. Con đến Lang Ẩn Uyên lần này cũng là vì muốn tìm cách sửa lại bia mộ cho ông.
Gia gia con lúc sống là một đời kiêu hùng, sau khi ch/ết cũng nên được vẻ vang. Con khi xưa không kịp tận hiếu, đó là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong đời.
Cho nên, cho dù có liều mạng, con cũng phải giúp ông hoàn thành tâm nguyện!
Lang Ẩn Uyên này, cho dù có đầy rẫy thị phi, con cũng không thể bỏ đi tay trắng. Dù đầu rơi m/áu chảy cũng không tiếc!”
Sài lão đầu nhìn nàng, tựa như không còn đang nhìn nàng nữa…
Phảng phất như thấy lại người mặc hồng bào năm xưa, một đời thiên kiêu hiên ngang lẫm liệt!
Thật lâu sau, ông mới lên tiếng:
“Muốn thắng Vô Vi thất tử, phải dựa vào chính các ngươi. Ta sẽ không ra tay.”
Phượng Khê ngạc nhiên:
“Người có phải đánh giá bản thân hơi cao rồi không? Với tu vi của người, có ra tay cũng chẳng có ích gì đâu!”
Sài lão đầu: “……”
Cảm xúc bi thương trong lòng lập tức hóa thành lửa giận!
Ông vung tay, vỗ mạnh một cái, khiến hồ nước trước mặt nổi lên sóng lớn, hất Phượng Khê lên cao ba trượng!
Phượng Khê lập tức cảm nhận được cảm giác "cưỡi gió đạp sóng"!
Sướng quá đi!
Nếu không sợ làm Tử Kỳ long ngư sợ hãi bỏ trốn, nàng thật sự muốn được Sài lão đầu đập thêm vài cái nữa!
Sài lão đầu nhìn gương mặt cười hì hì của nàng, trong lòng chỉ còn lại cảm giác bất lực.
Huyết Phệ Hoàn tám phần là đầu bị ngựa đá mới thu nhận một đứa như vậy làm cháu gái!
Cho không ông cũng không cần!
Phượng Khê từ trong hồ lóp ngóp bò lên, lần này không tìm Sài lão đầu lảm nhảm nữa, mà tự ra một góc, lấy thư nhập môn trận pháp của Tạ các chủ ra đọc.
Nàng tuy bái Tạ các chủ làm sư phụ, nhưng hiện tại không có thời gian đi học bài bản, chỉ có thể tranh thủ tự học.
Còn phải nói, trận pháp này… chơi vui ra phết!
Ngoài việc cần có kỹ năng luyện khí và chế phù, quan trọng nhất chính là cách bày trận và… đầu óc!
Trận pháp có tổng cộng 360 loại trận văn cơ bản, đem những thứ này sắp xếp kết hợp lại sẽ tạo thành các loại pháp trận khác nhau.
Nhưng tổ hợp thế nào để phát huy tối đa hiệu quả, đó lại phải xem bản lĩnh từng người.
Chẳng mấy chốc, nàng đã say mê chìm vào thế giới trận văn, tiện tay nhặt một cành cây khô trên mặt đất, vừa viết vừa vẽ.
Đột nhiên, mặt đất bừng sáng hoa văn rực rỡ, ánh quang chói lòa bao phủ lấy Phượng Khê trong chớp mắt.
Ở đằng xa, Sài lão đầu đang nâng chén uống rượu suýt nữa thì trợn tròng mắt lòi ra ngoài!
Ma Thần chúc phúc?!
Nàng… nàng làm cái gì?!
Ma Thần mà cũng chúc phúc cho nàng á?!