Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1182

Cập nhật lúc: 2025-06-16 11:52:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

1182. Ra là xuất thân danh gia vọng tộc, khó trách!

Cát trưởng lão sau khi nhập tọa, đã cùng Khương trưởng lão trao đổi ánh mắt, cả hai đều hiểu ý nhau. Cát trưởng lão thầm nghĩ, cái lão họ Khương kia luôn rêu rao mình không làm việc thiên vị, hiện tại chẳng phải đang cúi đầu vì con bé kia sao?! Nhưng lại quên hỏi Trình Vô Nhai, con bé này rốt cuộc có quan hệ gì với lão họ Khương?

Thế nhưng, cái tiểu nha đầu Phượng Khê này thật sự có thể khuấy đục nước lắm nha! Cũng phải, nàng còn dám uy h.i.ế.p cả hắn, vậy thì còn gì mà nàng không dám làm?!

Tuy nhiên, lần này nàng đã gây họa lớn rồi! Cho dù có Khương trưởng lão chống lưng cũng vô dụng! Rốt cuộc bên kia có đến chín vị trưởng lão cơ mà! Thôi, đến lúc mấu chốt hắn sẽ giúp đỡ nói vài câu hay ho, ít nhất cũng để nàng nguyên lành rời khỏi tông môn! Con gái con đứa mà bị đánh đến da tróc thịt bong thì cũng không hay lắm.

Nhìn thấy Sầm trưởng lão làm chứng cho Phàn Bức bọn họ, Cát trưởng lão cảm thấy đại cục đã định. Chấp Pháp Đường bên này sẽ không xử lý chín tên đệ tử thân truyền, cũng sẽ không xử lý những đệ tử đánh người kia, chỉ biết xử trí Phượng Khê mà thôi.

Một tiểu nha đầu thú vị, thật đáng tiếc!

Khi trong lòng hắn đang thở dài, bỗng phát hiện Phượng Khê thẳng tắp tấm lưng nhỏ, cái đầu nhỏ cũng ngẩng lên, đôi mắt lại càng sáng! Cát trưởng lão không khỏi đầy đầu dấu chấm hỏi, con bé này sao lại càng có tinh thần hơn vậy? Bị dọa đến hồ đồ rồi sao?

Lúc này, hắn liền nghe Phượng Khê nói với Hạ Hầu Đường chủ:

“Đường chủ, nếu có người trên công đường làm chứng giả, sẽ có hậu quả như thế nào?”

Hạ Hầu Đường chủ quả thật rất hợp tác:

“Theo quy định của tông môn ta, nếu có người dám trên công đường làm chứng giả, tùy theo tình tiết nặng nhẹ mà ban hình phạt. Nhẹ thì tịch thu vật tư tu luyện, nặng thì trực tiếp xử tử. Ngươi vì sao lại hỏi điều này?”

Phượng Khê lập tức khom người hành lễ: “Đường chủ, đệ tử muốn thêm một bị cáo nữa, chính là vị trưởng lão vừa rồi nói chuyện! Đệ tử tố cáo hắn công nhiên làm chứng giả trên công đường!”

Sầm trưởng lão: “……”

Hắn thậm chí còn nghi ngờ thính lực của mình có vấn đề! Nha đầu Phượng Khê này vậy mà ngay cả hắn cũng dám tố cáo? Nàng bị đi/ên rồi sao?!

Hắn chỉ vào Phượng Khê cả giận nói: “Làm càn! Thật to gan làm loạn, khó trách ngươi cố ý khơi mào sự tình, quả là đáng gi/ết không thể lưu!”

Phượng Khê xem cũng chẳng thèm liếc hắn một cái, nói với Hạ Hầu Đường chủ: “Đường chủ, lại thêm cho hắn một tội danh nữa, rít gào nơi công đường!”

Hạ Hầu Đường chủ: “……”

Ta xử nhiều vụ án như vậy, đây là lần đầu tiên gặp nguyên cáo tùy tiện sửa đơn kiện!

Hắn vỗ một cái kinh đường mộc: “Yên lặng! Phượng Khê, ngươi tố cáo Sầm trưởng lão làm chứng giả, có chứng cứ không?”

Sầm trưởng lão vẻ mặt cười lạnh, lời hắn nói không có kẽ hở, nàng dù cho nhanh mồm dẻo miệng cũng không có cách nào chứng minh hắn làm chứng giả! Hắn ngược lại phải gán cho nàng tội vu cáo!

Mọi người cũng có cùng suy nghĩ, lời của Sầm trưởng lão có thể tiến công lui thủ, Phượng Khê căn bản không có cách nào chứng minh hắn nói dối.

Lúc này, Phượng Khê nói: “Hạ Hầu Đường chủ, đệ tử thỉnh cầu tách riêng mười tên tội phạm ra, đệ tử đều có cách chứng minh thật giả!”

editor: bemeobosua

Mũi Sầm trưởng lão suýt nữa tức đến lệch đi! Chuyện còn chưa ra đâu vào đâu, đã gán cho ta cái tên tội phạm rồi sao? Thế nhưng, hắn cảm thấy Hạ Hầu Đường chủ sẽ không thật sự tách riêng hắn! Dù sao thân phận của hắn cũng ở đây mà!

Lúc này, liền thấy một người giận dữ đứng lên! Chính là Cát trưởng lão!

Cát trưởng lão mặt đầy giận dữ, nói với Hạ Hầu Đường chủ:

“Cái nha đầu Phượng Khê này quả thực là nói hươu nói vượn, Sầm trưởng lão đức cao vọng trọng sao lại làm chứng giả?! Trước mắt bao người, nàng vừa nói như vậy, đến lúc đó nghe nhầm đồn bậy, danh tiếng của Sầm trưởng lão chẳng phải liền bị hủy?! Ta thấy cứ theo lời nàng mà làm, tách riêng Sầm trưởng lão cùng chín người kia ra! Chúng ta dùng sự thật nói chuyện, trả lại cho Sầm trưởng lão một sự trong sạch!”

Sầm trưởng lão: “@#¥%&¥%#¥@@%”

Ngươi m/ẹ n/ó đang nói hộ ta sao?! Ngươi đây là hận không thể để ta mất mặt xấu hổ đó! Hắn quả thực đều phải tức đến nổ tung!

Cũng may Tấn trưởng lão cùng đám người nhao nhao mở miệng hát đệm, đại khái ý tứ đơn giản là nói hành động này hết sức không ổn, Phượng Khê chỉ là vô cớ gây rối.

Hạ Hầu Đường chủ cau mày, không nói gì.

Lúc này, Phượng Khê thở dài:

“Hạ Hầu Đường chủ, ta biết ngài kẹp ở giữa rất khó xử, bằng không ta liền lùi một bước đi, không tách riêng Sầm trưởng lão, chỉ tách riêng chín người Phàn Bức bọn họ thôi! Bất quá, trong quá trình ta hỏi chuyện, ngài phải đảm bảo không có người chơi tiểu xảo gian lận.”

Hạ Hầu Đường chủ gật đầu: “Được, khi ngươi hỏi chín người bọn họ, bản tọa sẽ thiết lập trận pháp cách ly xung quanh các ngươi, người ngoài sẽ không có cách nào can thiệp.”

Phượng Khê cung kính hành lễ: “Đa tạ Hạ Hầu Đường chủ!”

Cát trưởng lão thầm nghĩ, chậc chậc, cái nha đầu Phượng Khê này thật đúng là gà tặc! Phỏng chừng nàng căn bản không tính toán tách riêng Sầm trưởng lão, mục đích chính là để Hạ Hầu Đường chủ đồng ý tách riêng chín người Phàn Bức.

Tiểu nha đầu này chín phần chín là thân thích của lão họ Khương! Tất cả đều là một bụng cong cong vòng vòng!

Hạ Hầu Đường chủ lập tức tách riêng chín người Phàn Bức. Chín người Phàn Bức trong lòng có chút không chắc chắn, nhưng vừa rồi Sầm trưởng lão đã nói kết luận thí nghiệm dòng suối, bọn họ chỉ cần nói theo là được! Đáp không được vấn đề thì nói dối thần thức bị thương, nghĩ không ra, chắc Phượng Khê cũng chẳng làm gì được bọn họ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1182.html.]

Người đầu tiên Phượng Khê hỏi chính là Phàn Bức.

“Vừa rồi Sầm trưởng lão nói các ngươi đã hội báo kết quả thí nghiệm với hắn, là ai đã hội báo?”

Phàn Bức tròng mắt xoay chuyển: “Thí nghiệm là chín người chúng ta cùng làm, tự nhiên là chín người chúng ta cùng hội báo.”

Phượng Khê gật gật đầu: “Vậy các ngươi tổng cộng đã hội báo mấy lần?”

Phàn Bức dừng lại một chút: “Chúng ta ngày thường cũng sẽ hội báo tiến độ cho Sầm trưởng lão, cho nên không nhớ rõ mấy lần.”

Phượng Khê lại lần nữa gật đầu: “Vậy lần cuối cùng là khi nào?”

Phàn Bức ôm đầu nói: “Trước đó ngươi dùng chày cán bột gõ đầu ta hơn trăm cái, ta hiện tại thần thức co rút đau đớn, có chút không nghĩ ra.”

Phượng Khê phụt một tiếng cười: “Ngươi không thành thật nha! Ta rõ ràng chỉ đánh ngươi chín chín tám mươi mốt cái thôi, sao ngươi lại nói hơn trăm cái được!”

Mọi người bên ngoài chờ phán xét: “……”

Ngươi đánh người mà còn đếm sao? Lại nói, giờ này rồi mà ngươi vẫn còn so đo những chuyện nhỏ nhặt này?

Lúc này, Phượng Khê nói:

“Phàn Bức, ta có chút tò mò vì sao chín người các ngươi chỉ hội báo kết quả thí nghiệm cho Sầm trưởng lão, mà không nói cho tám vị trưởng lão khác? Là các ngươi coi thường bọn họ sao? Hay là Sầm trưởng lão đã ngấm ngầm đạt thành thỏa thuận gì với các ngươi?”

Phàn Bức tức khắc cả giận nói:

“Ngươi đừng có ở đây nói hươu nói vượn, ai nói không nói cho tám vị trưởng lão khác? Chúng ta cũng đã hội báo cho bọn họ!”

Phượng Khê gật đầu: “Vậy thì là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi rồi!”

Phượng Khê tiếp theo chọn Nghiêm Quảng Nho, bởi vì kẻ thông minh... thường lại ch/ết vì thông minh. Nàng vẫn hỏi mấy câu cũ, Nghiêm Quảng Nho cũng y hệt, viện cớ thần thức bị thương để che đậy.

Cuối cùng, Phượng Khê mỉm cười:

“Vừa rồi ta hỏi Phàn Bức vì sao chỉ nói kết luận thí nghiệm cho Sầm trưởng lão, hắn đã nói một lý do. Ngươi cũng nói thử xem, vì sao lại như vậy? Đừng viện cớ thần thức đau, ta không cần ngươi nói tinh tường, đại khái là được rồi.”

Nghiêm Quảng Nho trong lòng rối như tơ vò.

Ai mà biết tên đần Phàn Bức kia đã bịa ra lý do gì?! Nếu nói sai, chẳng phải bị lộ toang sao?! Biết làm sao bây giờ?

Hắn đảo tròng mắt một cái, lập tức nghĩ ra cách:

“Lúc trước tám người chúng ta vì chuyện này từng cãi nhau một trận. Phàn Bức nói mấy lý do hoa mỹ kia chỉ là cái cớ, căn nguyên là vì Sầm trưởng lão là sư phụ của hắn.”

Nói xong, hắn còn đắc ý vô cùng.

Dù Phàn Bức nói lý do gì, chỉ cần hắn ném ra cái “lý do cao hơn”, thì cũng coi như vá được toàn cục!

Ngoài trận pháp cách ly, mặt mũi Sầm trưởng lão đã trắng bệch như tờ giấy!

Uổng công hắn còn tưởng Nghiêm Quảng Nho là kẻ thông minh, ai dè chưa gì đã bị nha đầu Phượng Khê kia bẫy cho rơi vào hố!

Cát trưởng lão chậc chậc cảm khái:

“Sầm trưởng lão à, uổng công ta ban nãy còn vì ngươi mà ra mặt bênh vực, không ngờ ngươi thật sự làm chứng giả đấy! Ngươi nói coi, một trưởng lão to đùng như ngươi, sao lại làm ra chuyện chẳng có phẩm cấp gì thế?! Ta hận không thể tự vả hai cái cho tỉnh ra, sau này ta sống ch/ết cũng không bênh ai nữa!”

Sầm trưởng lão: “……”

Ngươi có thể im mồm cho ta nhờ được không?!

Cái tên họ Cát này hôm nay uống nhầm thuốc à? Sao cứ nhằm vào ta hoài thế? Trước giờ ta đâu đắc tội gì hắn?!

Cát trưởng lão nói xong, tiện mắt nhìn sang Khương trưởng lão:

Lão Khương à, chuyện có thể làm, chuyện không nên làm, ta đều làm cả rồi. Vì ngươi mà đắc tội không ít người, sau này ngươi không đền đáp cho đàng hoàng, ta với ngươi xong chuyện!

Khương trưởng lão trong bụng thầm tính toán:

Cát trưởng lão đây là oán ta không mở miệng giúp? Nhưng mà nhìn lại, một mình hắn cũng đủ làm Sầm trưởng lão tức muốn thổ huyết, tạm thời chưa cần ta chen vào.

Không nhìn thì thôi, nhìn kỹ mới thấy...

Cát trưởng lão này nói chuyện cũng khá ra phết nhỉ!

Không trách cái nha đầu Phượng Khê miệng mồm lanh lợi thế, thì ra là danh gia vọng tộc, khó trách, khó trách nha~!

Loading...