Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1153
Cập nhật lúc: 2025-06-16 11:41:20
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1153. Kim Bối Huyền Quy Bị Cây Gậy Này Đánh Ngơ Người!
Quân Văn vội nói: "Ta nói ta không muốn cạo trọc!"
Phượng Khê: "...... Không phải câu này, mấy câu phía sau!"
"Ta nói cái tên này đặt không tốt, đã hư lại trống không thì làm sao mà không vỡ được?!"
Phượng Khê lập tức lộ ra vẻ đăm chiêu. Mấy ngày trước Phượng Khê vì tra tìm Khổ Thiền Quyết đã đọc rất nhiều kinh Phật, ít nhiều cũng có chút hiểu biết. Theo nàng thấy, "hư không" mà Phật gia nói chính là vô thủy, vô chung, vô hạn. Nơi có thể phù hợp với vô thủy vô chung vô hạn chỉ có một, đó chính là lực lượng thời không.
Nàng biết chúng ẩn ở đâu. Ngay sau đó, nàng quả nhiên ở trong "vũng nước nhỏ" của lực lượng thời không nhìn thấy những Phạn văn đó. Vì vũng nước nhỏ quá, 49 cái Phạn văn đều chồng chất lên nhau.
Phượng Khê: "......"
Ta bị các ngươi hố đến mức phải làm ni cô, kết quả các ngươi ở đây... tắm bồn?
Có lẽ đã nhận ra ánh mắt của Phượng Khê, những Phạn văn đó hoảng loạn run rẩy, cuối cùng lại hóa thành một tấm bia đá, trên đó trống không một chữ. Dĩ nhiên chính là bia Hư Không.
Phượng Khê: "......"
Nàng liền nói những Phạn văn này đang ăn vạ, quả nhiên là vậy! Cái gọi là bia Hư Không vỡ vụn chẳng qua là thủ thuật che mắt mà thôi, đây mới là bia Hư Không thật sự!
Nhưng lời này nói ra ai có thể tin chứ?! Nàng thật sự muốn đem bia Hư Không ra, đáng tiếc thử các loại biện pháp đều kết thúc bằng thất bại.
Phượng Khê kể lại sự việc với Quân Văn và họ, Tất trưởng lão nói: "Phượng Tổ, ngươi trước đây hoài nghi nơi này là một thời điểm nào đó trong quá khứ, nếu suy đoán của ngươi chính xác, thì thao tác của những Phạn văn này có thể giải thích thông."
Phượng Khê vội hỏi: "Nói thế nào?"
Tất trưởng lão giải thích: "Trước đây chúng ta thấy phế tích, vậy thì Khổ Thiền Tông này sớm đã nhân diệt, bia Hư Không phỏng chừng cũng tiêu vong. Những Phạn văn này muốn sống lại, hoặc là nói theo chúng ta trở lại hiện thực, chỉ có mượn dùng lực lượng thời không mới được. Cho nên, chúng mới có thể tiến vào trong vũng nước nhỏ của ngươi."
Tất trưởng lão vừa dứt lời, Mộc Kiếm liền "nga" một tiếng: "Thì ra là một đám kẻ trộm! Chủ nhân đáng thương của ta à, lực lượng thời không của ngươi vốn dĩ đã không nhiều, lại có 49 tên ăn trộm trú ngụ vào, cuộc sống này còn làm sao mà sống đây?! Phải trách con rùa nhỏ này, ngươi giúp nó dị hóa, nó lại lấy oán trả ơn, quả thực chính là một con rùa ác!"
Nguyên tắc của Mộc Kiếm chính là, chèn ép và xa lánh tất cả linh sủng! Mặc kệ ngươi địa vị gì, cứ đi lên trước tặng một cây gậy rồi nói!
Kim Bối Huyền Quy bị cây gậy này đánh ngơ người! "Chủ nhân, cái này không liên quan đến ta nha! Ta cũng không biết bia Hư Không sẽ làm như vậy mà! Ta vốn muốn mượn bia Hư Không để vớt một mẻ, sau đó lại cùng người rời đi, tránh cho chủ nhân tương lai nuôi không nổi ta. Ai ngờ lại xảy ra chuyện phía sau nha! Ta thật sự quá oan uổng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1153.html.]
Phượng Khê không để ý Mộc Kiếm mà an ủi Kim Bối Huyền Quy một phen, nói sự việc không liên quan đến nó, bảo nó không cần có gánh nặng tâm lý. Kim Bối Huyền Quy cảm kích đến khóc lóc thảm thiết, chủ nhân đối với nó thật sự là quá tốt!
Mộc Kiếm trong lòng cũng vui vẻ, nó và chủ nhân phối hợp thật ăn ý! Nó chính là diễn mặt trắng, chủ nhân là hát mặt đỏ, thao tác này chủ yếu là để làm nổi bật sự thiện lương rộng lượng của chủ nhân! Còn về danh tiếng của nó thì chẳng sao cả, cái thứ đó lại không lo cơm ăn. Chỉ cần chủ nhân cao hứng, nó cam nguyện để tiếng xấu muôn đời!
editor: bemeobosua
Tuy nhiên, nó rất nhanh nghĩ tới một vấn đề, một vấn đề vô cùng quan trọng. Nếu nơi này là một thời điểm nào đó trong quá khứ, thì con rùa nhỏ này cũng không có cách nào cùng họ trở lại hiện thực nha! Đào Ngột và Ma Tiêu là do bị lực lượng thời không cuốn vào "vực", lúc này mới đánh bậy đánh bạ bị chủ nhân ký khế ước. Cho đến bây giờ Đào Ngột đều không thể thấy ánh sáng, bởi vì trong hiện thực còn có một cái "Đào Ngột" khác!
Con rùa nhỏ này thì không cần lo lắng trong hiện thực còn có một con khác giống mình, nhưng nó căn bản ra không được nha! Mộc Kiếm vừa rồi còn có chút địch ý với Kim Bối Huyền Quy, lúc này liền toàn bộ là thương hại. Nó không giấu giếm mà nói hết sự việc với Phượng Khê.
Vừa nói xong, Kim Bối Huyền Quy liền gào lên! "Mệnh ta sao lại khổ vậy trời! Vẫn còn là trứng đã lo lắng đề phòng, khó khăn lắm mới phá vỏ còn mỗi ngày đói bụng, vốn tưởng rằng khổ tận cam lai theo chủ nhân, kết quả lại không vui được lâu! Trách không được Phật nói chúng sinh toàn khổ, ngay cả một con rùa nhỏ như ta cũng không ngoại lệ! Ta tồn tại còn có ý nghĩa gì, ta còn không bằng ch/ết đi cho rồi......"
Phượng Khê không khỏi cảm khái, không hổ là Khổ Thiền Tông, ngay cả một con rùa nhỏ cũng biết cái gì là chúng sinh toàn khổ, nàng an ủi nói: "Ngươi là rùa cõng bia, chỉ cần bia Hư Không có thể cùng ta đi ra ngoài, ngươi hẳn là cũng có thể cùng ta đi ra ngoài."
Kim Bối Huyền Quy thút thít nức nở: "Vạn nhất không thể thì sao?"
Phượng Khê thở dài: "Vạn nhất không thể thì chỉ có thể trách chúng ta không có duyên phận, rốt cuộc với tu vi hiện tại của ta còn không có cách nào phân tách ra một khối 'vực' đơn độc."
Kim Bối Huyền Quy tiếp tục thút thít nức nở: "Cái vũng nước nhỏ kia của ngươi chẳng phải là 'vực' sao?!"
Phượng Khê: ???!!!
Nàng thật ra vẫn luôn không biết vũng nước nhỏ là cái gì, chỉ biết lực lượng thời không do mình tu luyện sẽ hội tụ ở đó. Hiện giờ lời của Kim Bối Huyền Quy này lại đánh thức nàng. Nơi ngưng kết lực lượng thời không há chẳng phải là "vực" sao?!
Trách không được những Phạn văn kia tiến vào trong vũng nước nhỏ, thì ra chúng đã sớm biết có thể ẩn thân trong đó, đi theo nàng trở lại hiện thực. Suy đoán trước đây của Tất trưởng lão tuy cũng liên quan, nhưng đây mới chính là cách giải thật sự nha!
Nếu vũng nước nhỏ là "vực" thì, theo nàng tu luyện lực lượng thời không càng ngày càng nhiều, diện tích của "vực" này khẳng định sẽ càng lúc càng lớn. Tuy rằng không biết cụ thể có thể dùng để làm gì, nhưng cảm giác thật sự là lợi hại!
Tuy nhiên trước mắt cái vũng nước nhỏ kia thật sự là quá nhỏ, chứa những Phạn văn đó đã miễn cưỡng, càng đừng nói con rùa nhỏ này. Kỳ thật cho dù có thể chứa, nàng cũng không biết làm sao để đưa con rùa nhỏ vào trong vũng nước nhỏ. Tạm thời cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào thân phận rùa cõng bia của Kim Bối Huyền Quy, có thể đi theo bia Hư Không cùng nhau đi ra ngoài.
Ngoài ra, Phượng Khê cho Kim Bối Huyền Quy mấy cái thú hạch màu trắng, bảo nó khi tu luyện thì ăn vào, có lẽ có thể có tác dụng. Kim Bối Huyền Quy cũng biết Phượng Khê sẽ không dễ dàng từ bỏ nó, lập tức ngoan ngoãn biểu hiện một phen lòng trung thành, còn muốn đem lá Kim Mạch Bồ Đề đã kéo tới tất cả đều đưa cho Phượng Khê.
Phượng Khê cười nói: "Đây là đồ ăn của ngươi, chính ngươi giữ lại đi!"
Mộc Kiếm lén lút nói với Phượng Khê: "Chủ nhân, người có phải cảm thấy cái thứ này dù người nhận lấy cũng không mang ra được, chi bằng để con rùa nhỏ tự mình thu hồi lại. Đồ vật Đào Ngột giấu trong không gian riêng vẫn còn đó, phỏng chừng nếu con rùa nhỏ có thể ra ngoài, mấy lá cây này cũng có thể mang ra ngoài. Đến lúc đó người lại tìm nó mà đòi là được! Chủ nhân, người thật là quá thông minh!"
Phượng Khê: "...... Ngươi im miệng đi!"