Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1152
Cập nhật lúc: 2025-06-16 11:41:18
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1152. Huyết Gia Chúng Ta Không Có Người Tốt
Cố Thâm cảm thấy người Khổ Thiền Tông đều đi/ên rồi! Thị phi bất phân, khuỷu tay quẹo ra ngoài! Hắn cắn răng nói: "Phượng Khê, dù ngươi có miệng lưỡi bao biện thế nào, Phạn văn đều là của Khổ Thiền Tông chúng ta, ngươi không thể phủ nhận sự thật này đúng không?"
Phượng Khê gật đầu: "Ừm, ngài nói rất đúng."
Cố Thâm hừ lạnh: "Một khi đã như vậy, ngươi nên đem Phạn văn trả lại cho chúng ta! Còn về công lao của ngươi trong chuyện này, Khổ Thiền Tông chúng ta sẽ bồi thường ngươi!"
Phượng Khê thở dài: "Cố Thâm đại sư, ta cũng muốn đem Phạn văn trả lại cho các ngươi, nhưng ta không biết làm sao mà trả nha!"
Phượng Khê nói là lời thật. Nàng tuy yêu tiền, nhưng cũng là người có giới hạn cuối cùng. Nàng thật sự không nghĩ đến việc bá chiếm Phạn văn của Khổ Thiền Tông, ý định ban đầu chẳng qua là muốn giúp Kim Bối Huyền Quy một tay, tránh cho nó bị Cố Thâm và đám người làm khó dễ. Không ngờ sự việc lại phát triển đến tình trạng này. Nàng thật sự không phát hiện Phạn văn ẩn ở đâu, cũng đã hỏi Kim Bối Huyền Quy làm sao để lấy Phạn văn ra, Kim Bối Huyền Quy cũng không nói ra được nguyên cớ. Nó tuy đã tiếp nhận truyền thừa, nhưng không hoàn chỉnh.
Phượng Khê cũng nghĩ đến việc giải trừ khế ước với nó, nhưng Kim Bối Huyền Quy lại nói cho dù giải trừ cũng vô dụng, bởi vì bia Hư Không đã nát, Phạn văn vẫn sẽ tiếp tục ăn vạ trong cơ thể nàng. Phượng Khê cũng khóc không ra nước mắt, ai có thể nghĩ đến một ngày nào đó nàng sẽ bị Phạn văn ăn vạ chứ?!
Cố Thâm cười lạnh: "Ngươi không biết làm sao mà trả? Ta thấy ngươi là không muốn trả!"
Phượng Khê thở dài. Nàng khó khăn lắm mới nói thật một lần, sao lại không ai tin tưởng chứ?!
"Đại sư, ta thật sự không có cách nào đem Phạn văn trả lại cho quý tông. Chi bằng ta dùng phương thức khác bồi thường quý tông, chỉ cần ta có thể làm được, ta sẽ cố gắng hết sức."
Cố Thâm tròng mắt xoay chuyển: "Bất luận thế nào, Phạn văn không thể rời khỏi Khổ Thiền Tông. Vậy thì, chúng ta ở sau núi cho ngươi một ngôi am ni cô, ngươi cứ ở đó xuất gia đi! Xung quanh sẽ thiết lập kết giới, đệ tử trong tông sẽ không quấy rầy ngươi. Còn về ba vị kia, cứ gia nhập Khổ Thiền Tông chúng ta đi!"
Phượng Khê: "......"
Ta chỉ là xuất phát từ ý tốt vẽ mấy con rùa nhỏ, kết quả ngươi lại bắt ta xuất gia làm ni cô? Đúng là gặp q/uỷ, những Phạn văn đó rốt cuộc ẩn ở đâu? Nếu biết ở đâu, nàng nhất định sẽ moi ra trả lại cho những hòa thượng này!
Lúc này, sự việc đi vào ngõ cụt. Đừng nhìn vừa rồi các hòa thượng đều dùng ánh mắt trách cứ Cố Thâm, đó cũng chỉ là cảm thấy lời lẽ hắn quá khích, nhưng họ cũng không muốn Phượng Khê đem Phạn văn rời khỏi Khổ Thiền Tông.
Kia chính là Phạn văn nha! Một cái thôi cũng có thể trở thành trấn phái chi bảo, huống chi là 49 cái?!
Lúc này, Nguyên Trí trưởng lão vẫn luôn im lặng nói: "Phượng thí chủ, tuy nói vừa rồi Cố Thâm nói có chút quá khích, nhưng có một điều không thể nghi ngờ, đó chính là Phạn văn cần thiết phải lưu lại Khổ Thiền Tông. Đương nhiên, ta cũng biết ngươi hiện tại có thể tạm thời không có cách nào đem Phạn văn trả lại cho chúng ta, nhưng chúng ta có thể cho ngươi thời gian, hơn nữa nguyện ý cung cấp trợ giúp cho ngươi. Trong thời gian này, các vị thí chủ cứ tiếp tục lưu lại Khổ Thiền Tông đi!"
Lời này ý tứ chính là, khi nào giao ra Phạn văn thì khi đó mới có thể rời khỏi Khổ Thiền Tông.
Nguyên Thắng trưởng lão vừa gõ mõ vừa nói: "Tiểu thí chủ, vậy ngươi cứ thử xem, nói không chừng ngày nào đó sẽ nghĩ ra cách, thật sự không nghĩ ra được thì tính sau!"
Phượng Khê gật đầu: "Được, vậy cứ làm như vậy đi!"
Trong thức hải vang lên giọng của Huyết Phệ Hoàn: "Con bé này cái gì cũng tốt, chính là đôi khi tâm địa quá mềm! Phạn văn tự mình đi vào giữa lông mày con, lại không phải con nhét vào! Con còn suýt chút nữa mất mạng vì thế, con mới là người bị hại! Con không tìm họ đòi lợi ích thì thôi, còn để họ nói thêm câu nào sao?! Nếu đổi lại là ta, ta sẽ làm loạn với họ! Với một lũ lão lừa trọc nói đạo lý làm cái gì, nắm đ.ấ.m mới là đạo lý!"
Phượng Khê: "...... Gia gia, người nào thì có cách đối đãi nấy, những hòa thượng này, bao gồm cả thầy trò Nguyên Trí cũng không phải ác nhân rõ đầu rõ đuôi, không cần thiết phải xé rách mặt. Hơn nữa, Phạn văn xác thật là của Khổ Thiền Tông, con cũng nên nghĩ cách trả lại cho người ta."
Huyết Phệ Hoàn hừ lạnh: "Nói thì dễ nghe, chẳng phải con đánh không lại người ta sao!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1152.html.]
Phượng Khê: "......"
"Gia gia, bằng không chúng ta cũng phải ở lại đây, dù sao Tàng Kinh Các còn rất nhiều sách chưa xem đâu! Ôm cỏ đánh thỏ, nói không chừng sẽ tìm được cách giải quyết Phạn văn. Ngoài ra, gia gia, người có nghĩ tới những Phạn văn này thoạt nhìn là thứ tốt, nhưng ai biết có thể có nguy hiểm không? Chúng nó ở trong cơ thể con trước sau cũng là một tai họa ngầm nha! Cho dù không trả lại Khổ Thiền Tông, con cũng phải biết cách chế ngự chúng nó chứ?!"
Huyết Phệ Hoàn cười ha ha: "Ta liền nói con sao đột nhiên lại có lương tâm như vậy, hóa ra là xuất phát từ sự an nguy của bản thân mà suy xét nha! Ta liền nói mà, người của Huyết gia chúng ta không có người tốt bụng đến mức đó!"
Phượng Khê: "......"
Quả thật không có người tốt bụng đến mức đó. Cũng không biết ai vì thiên hạ chúng sinh mà ngay cả tính mạng cũng không màng!
Phượng Khê cho rằng sự việc đã hạ màn thì Cố Thâm nói: "Khoan đã! Yêu cầu Kim Bối Huyền Quy giao lá Kim Mạch Bồ Đề ra đây!"
Kim Bối Huyền Quy vẫn luôn ở bên cạnh Phượng Khê giả vờ đáng thương, tức khắc trừng mắt giận dữ nhìn hắn! Trả lại cha ngươi! Ta đều sắp đói thành thịt khô, ngươi còn không biết xấu hổ bắt ta trả lại cái gì Bồ Đề Diệp?!
Phượng Khê không để ý Cố Thâm, mà nói với Nguyên Trí trưởng lão: "Đại sư, tiểu quy nó tuy dị hóa thành công, nhưng thân thể rất gầy yếu, cần lượng lớn lá Kim Mạch Bồ Đề để ăn, xem như nó có công cõng bia thì cứ ban thưởng những Bồ Đề Diệp đó cho nó đi!"
Nguyên Trí trưởng lão suy tư một lát nói: "Phượng thí chủ, chúng ta có một số pháp sự cần dùng đến lá Kim Mạch Bồ Đề, vậy thì, ngươi bảo nó trả lại cho chúng ta ba cây Bồ Đề Diệp, còn lại cho nó."
Phượng Khê cảm thấy yêu cầu này còn hợp lý, liền gật đầu với Kim Bối Huyền Quy. Kim Bối Huyền Quy trong không gian riêng của mình lựa chọn một hồi, đem những chiếc lá nhỏ nhất, xấu nhất chọn ra.
Phượng Khê: "......"
Chỉ riêng điểm này, chúng ta liền có duyên phận chủ tớ!
Nguyên Trí trưởng lão nhận lấy Bồ Đề Diệp xong, liền cho mọi người giải tán. Chờ khi mọi người đã đi hết, Cố Thâm nghiến răng nghiến lợi nói: "Sư phụ, ngài đối với Phượng Khê kia có phải quá nhân nhượng không? Con thấy nàng ta chính là cố ý ăn vạ Phạn văn không chịu trả!"
Nguyên Trí đại sư nhìn hắn, nói: "Ly vọng tưởng đi/ên đảo, vô đúng như Phật tính. Ly tham giận tà kiến, vô bồ đề niết bàn. Con gần đây tâm phù khí táo (tinh thần hoảng hốt, khó mà tụ khí nhập định), nên tu thân dưỡng tính trước mặt Phật Tổ đi! Còn về sự vụ hằng ngày của Giới Luật Viện cứ giao cho người khác tạm quản lý đi!"
Cố Thâm: "......"
Sư phụ đây là muốn trừng phạt hắn? Hắn rốt cuộc đã làm sai điều gì mà phải chịu đối đãi như vậy?!
Bên kia, Phượng Khê và đồng bọn trở về thiện phòng. Phượng Khê tuy không có trở ngại gì, nhưng vẫn có chút mệt mỏi, chuẩn bị ngồi thiền điều tức trong thiện phòng.
Quân Văn thở ngắn than dài nói: "Tiểu sư muội, nếu không nghĩ ra cách trả lại Phạn văn, họ sẽ không thật sự bắt chúng ta xuất gia chứ? Khác thì dễ nói, mấu chốt là ta không muốn cạo trọc nha! Như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng Quân Tử Nhất Kiếm Thiên Hạ Danh của ta nhiều lắm!"
Phượng Khê: "......"
Ngũ sư huynh lúc nào cũng chú ý đến những điểm không giống người thường như vậy!
Quân Văn tiếp tục lảm nhảm: "Muội nói cái bia Hư Không kia cũng vậy, sao lại không kiên cố như thế?! Ta thấy chính là do cái tên của nó không tốt, cứ nhất quyết gọi là bia Hư Không làm gì! Đã hư lại trống không thì làm sao mà không vỡ được?!"
Phượng Khê sửng sốt: "Ngũ sư huynh, huynh nói cái gì?"